13.
Diệp Thừa rất bận, sau khi tôi giải thích mục đích của mình với lễ tân, cô ấy bảo tôi ngồi ở sảnh chờ.
Lúc này trời đã tối.
Lúc mơ màng tỉnh lại, đập vào mắt tôi là ánh mắt mệt mỏi của Diệp Thừa.
Chú ấy hơi ngồi xổm xuống trước mặt tôi, trong giọng nói lộ rõ sự đùa cợt: “Cháu đến lúc nào?”
Tôi đưa thứ mình đang cầm trong tay cho chú ấy, lập lờ nói mới đến không lâu.
Diệp Thừa có vẻ rất vui vì món đồ tôi tặng.
Sau khi biết được tôi đã tự tay làm chiếc vòng, lông mày của chú ấy càng trở nên giãn ra.
Trò chuyện một lúc, tôi liếc nhìn bầu trời tối đen, trịnh trọng cảm ơn rồi chào tạm biệt chú.
Diệp Thừa cười lớn, túm lấy cổ áo không cho tôi cử động, quay người lại bảo trợ lý bên cạnh yêu cầu lễ tân nhớ mặt tôi, lần sau đến không cần thông báo nữa, để cho tôi đi thẳng thang máy cá nhân lên tìm chú ấy.
Chú ấy là một người đàn ông tốt.
Tôi rất xúc động.
Khi Diệp Thừa quay lại và nhìn thấy vẻ mặt đầy nước mắt của tôi, chú ấy dở khóc dở cười:
“Nhóc con, sao cháu sợ hãi thế kia?”. Chươ𝑛g 𝙢ới 𝑛hấ𝑡 𝑡ại { 𝖳𝒓U𝙢𝑡 𝒓𝗎yệ𝑛﹒𝘝𝑛 }
Tôi…
Diệp Thừa nhét tôi vào ghế phụ lái, lấy cho tôi một cái kẹo dẻo vị xoài: “Chờ lâu thế chắc đói bụng lắm.”
Tôi cầm lấy viên kẹo, trong lòng cùng ngọt ngào.
Khi chờ đèn xanh đèn đỏ, Diệp Thừa đột nhiên sán lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nho-khong-co-long-chan/3315459/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.