9.
Diệp Thừa muốn đưa tôi về.
Chú ấy nắm lấy cổ tay tôi, nghe vậy tôi đột nhiên dừng bước.
“Sao thế?” Chú ấy tưởng vết thương của tôi đau nên muốn cõng tôi xuống lầu.
Tôi lắc đầu muốn nói lại thôi.
Diệp Thừa rất kiên nhẫn chờ tôi mở miệng, tôi cúi đầu xuống rất thấp, giọng nói yếu ớt bị gió thổi bay, như tiếng tiếng muỗi kêu.
“Chú Diệp, cháu không muốn về nhà.”
Chú ấy không hỏi tại sao, chỉ ngồi xổm xuống, kéo chặt áo tôi lại và giải thích với tôi:
“Ngoài chú ra, cháu không được nói điều này với ai khác, cháu biết chưa?”
Tôi nhìn chú ấy, gật đầu một cách nghiêm túc.
Diệp Thừa dẫn tôi đến nhà chú ấy.
Chú ấy dọn dẹp phòng khách cho tôi và ném cho tôi một bộ đồ ngủ dành cho phụ nữ.
“Tủ lạnh có đồ ăn, cháu tự lấy đi. Bình thường chú ở đây một mình, cháu cứ thoải mái, không ai quản đâu.”
Tôi nhìn chằm chằm vào bộ đồ ngủ màu hồng phấn một lúc trố mắt hồi lâu.
Trong đầu suy nghĩ miên man.
Tôi cúp mắt xuống ra vẻ tùy ý hỏi: “Bạn gái chú thích thỏ à?”
Ngay cả đôi dép ở chân tôi cũng có hình con thỏ sáp.
Diệp Thừa “ừ” một tiếng, nhướng mí mắt lên một cách nghi ngờ:
“Bạn gái đâu ra chứ, trí tưởng tượng của trẻ con thật phong phú.”
Chú ấy bước đến gõ đầu tôi: “Mẹ chú thỉnh thoảng cũng tới đây, bà ấy chẳng khác gì một cô bé.”
Hóa ra là bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nho-khong-co-long-chan/3315458/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.