“Hả?”. Nàng đang khóc nghẹn bỗng nhiên dừng lại, nói không ra lời.
“Còn cha ta, vì ghi hận mẫu thân ta hại chết nữ nô Giao nhân mà ông ta sủng ái nhất, thậm chí còn không muốn bà được nhập táng vào Đế Vương cốc theo nghi lễ Hoàng hậu. Mẫu thân ta đường đường là đích nữ của Bạch tộc, là Hoàng hậu Không Tang, ông ta dám làm nhục bà kể cả lúc còn sống và sau khi chết, đến mức như vậy!”. Thời Ảnh nhìn vệt máu, giọng nói bỗng nhiên kịch liệt, “Lúc ta năm tuổi thì ông ta đuổi ta rời khỏi mẫu thân. Đến khi bà chết đi, ông ta cũng không cho ta bước ra khỏi sơn cốc này để nhìn mẫu thân ta lần cuối”.
“…” Chu Nhan không biết nói cái gì cho phải.
Nàng còn nhớ rõ vào một ngày mưa to, một mình đi vào hang đá, gặp thiếu niên đang lên cơn cuồng nộ. Thì ra chuyện ngày đó đã xảy ra như vậy ư? Thảo nào lúc đó trên mặt y giàn dụa máu cùng nước mắt, có biểu cảm đáng sợ chưa từng thấy.
Cũng bởi vì như vậy, nên người vẫn căm hận bộ tộc Giao nhân ư?
“Vốn ta vẫn cho rằng, chỉ cần ta chuyên tâm tu luyện, đến khi làm được Đại thần quan rồi, đợi phụ vương qua đời, ta cuối cùng cũng sẽ có cơ hội gặp lại mẫu thân. Thế nhưng… mãi mãi không còn cơ hội này nữa”. Giọng nói của Thời Ảnh nhẹ nhàng mà lạnh lẽo, như từ một nơi cực kỳ xa xôi truyền đến: “Ngày tin dữ truyền tới đây, ta lập tức bị đánh cho suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nhan/2456582/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.