“Cảm tạ”. Thời Ảnh nở nụ cười, cầm quả đỏ và cỏ linh chi trong tay, đi đến chỗ tảng đá màu trắng vẫn tu luyện lúc nhỏ khoanh chân ngồi xuống. Y hơi nhắm mắt lại, đặt thước ngọc ở trên đầu gối, áp tay hấp thu sức mạnh của linh dược, sắc mặt tái nhợt dần chuyển biến tốt hơn. Dù sao thân thể y cũng là của người mới chết đi sống lại, mệt mỏi suy nhược, cần một lần nữa củng cố lại căn cơ.
Mãi cho đến khi y nhắm mắt lại, nàng mới dám ngẩng đầu lên nhìn, len lén quan sát.
Có lẽ là vì từ nhỏ đến lớn quá sợ người này nên nàng không dám nhìn thẳng, không hề để ý sư phụ lại là một nam tử đẹp trai như vậy, mặt mày tuấn tú như tranh thủy mặc, kiệt xuất hơn người, giống như không thuộc về trần thế.
Nàng nhìn một chút, lại có chút ngây ngốc.
Mãi cho đến ba canh giờ sau, khi sắc trời dần tối, trời như lại muốn mưa, y mới mở hai mắt ra, hai tròng mắt sáng như sao. Tim Chu Nhan giật thột, vội vã nhìn đi chỗ khác, một lần nữa cúi đầu.
“Cũng khôi phục được đại khái bảy tám phần rồi, còn lại cứ từ từ là được”. Thời Ảnh phất vạt áo trước đứng thẳng người dậy: “Trở lại thần miếu xem tình hình rồi dọn dẹp tàn cục thôi…”.
Hai người rời khỏi Đế Vương cốc, bước đi theo thềm đá.
Chu Nhan đi sau y một bước, nhìn bạch y trước mắt, đột nhiên có cảm giác chỉ có thể nhìn mà không thể với tới, cõi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nhan/2456580/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.