Sao vậy? Mấy thứ này, sao lại nghe lệnh Tô Ma? Như Ý nghe được lời bàn tán của những thứ này, nhịn không được lấy làm kinh hãi, cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng. Tô Ma bị thương bệnh, vẫn luôn suy yếu. Ánh mắt cũng không hoàn toàn tỉnh táo. Môi tái nhợt nhưng chỉ thều thào hai chữ đơn giản lại giống như có sức mạnh không thể kháng cự, làm cho yêu quỷ khắp nơi đều phải lùi bước. 
Tranh thủ khoảnh khắc trống vắng này, Giản Lâm đã kéo Như Ý xoay người chạy như điên. Hai người chạy xa hơn một trăm trượng, xuyên qua bìa rừng, cuối cùng đã đi vào tới vực sâu Thương Ngô. 
Vực sâu giống như một cái động đen không đáy, dẫn thẳng xuống thế giới trong lòng đất. Trong vực sâu tràn đầy sương mù, không nhìn rõ hai lòng bàn tay, chỉ có một điểm đỏ tươi mơ hồ giống như ánh lửa địa ngục. 
Giản Lâm lấy bảo vật trong lòng ra, quỳ rạp xuống bên cạnh vực sâu, hô to: “Long thần, tôi là con dân của ngài, xin ngài hãy nhận hiến tế”. 
Vừa dứt lời cậu đã ném bảo vật xuống vực sâu mù mịt. Đó là chiếc nhẫn ngọc mà Tuyền trưởng lão đã đưa cho cậu, bên trong đó phong ấn Long huyết thượng cổ, rơi thẳng tắp xuống vực sâu. 
Không bao lâu sau, chiếc nhẫn giống như bị va mạnh vào thứ gì đó, vỡ tan, huyết dịch vảy ra. Một giọt máu Long thần thượng cổ phá phong ấn trào ra, nhỏ vào trong mây mù, lại giống như một giọt máu trào sôi. Giờ khắc kia đáy vực đen ngòm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nhan/2456552/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.