Là người cũng được, là mèo cũng được, chỉ cần được ở bên cạnh anh.
Thực ra Jill không ngờ khi vừa thức dậy cô đã không còn ở Paris nữa mà đang ở nước Anh xa xôi. Đầu óc choáng váng, cơ thể dường như không còn mộtchút sức lực.
Cô chỉ nhớ rõ cô uống cốc sữa, sau đó…sau đó cái gì cũng không nhớ nữa.
Cô không ngu ngốc, có thể đoán ra trong sữa có thuốc ngủ. Mẹ của Jill chắc chắn bỏ thuốc vào trong ly sữa của cô.
Thật đáng giận! Loài người đúng là xấu xa!
Cô rất bồn chồn muốn đi tìm chủ nhân, nếu anh không thấy cô chắc chắn sẽ lo lắng.
Nhưng mà mỗi ngày đều có một đám vệ sĩ theo sau, cô đã từng thử trốn đi mấylần nhưng đều bị bắt lại, mỗi lần như vậy số lượng người canh giữ lạităng thêm.
“Jill Anderson con đừng có ép mẹ phải nhốt con trong phòng” Đối mặt với khiêu chiến của Jill, Katherine đã nhẫn nại đến cực hạn.
Jill không sợ bà, không có tự do, không được gặp chủ nhân khiến cô phát điên “ Tôi nói cho bà biết tôi không sợ bà, bà không có quyền quản tôi, tôilà người, tôi có tự do của tôi, tôi sẽ tố cáo bà làm cho bà thân bạidanh liệt để mọi người nhạo báng bà”.
Cô rất tức giận cực kỳ, tức giận đến mức lật đổ cả tivi “Còn có ….. sẽ có người thay mặt ánh trăng đến trừng phạt bà.”
“Aiiiizaaa” đứng một bên, Wright Anderson không nhịn được phì cười, nhìn thấy ánhmắt mẹ anh phóng đến đành cố gắng nín nhịn ép bản thân phải bày ra bộdạng nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nhan-xin-chao/70603/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.