Thân hình cao lớn lười nhác dựa vào cửa tủ. Đối diện là cửa sổ màu trắng, ngoài trời đang mưa phùn. Mưa tạnh dần, anh để ý thấy có một cô gái tóc vàng che dù đỏ, trên người mặc chiếc áo màu hồng kẻ xám kết hợp với chiếc váy ngắn màu cafe, chân đi đôi giầy thể thao màu hồng, đang nhìn chăm chú vào cửa sổ nhà anh. Chuyện này đã diễn ra liên tục một tuần liền. Cứ hai giờ chiều là cô ta xuất hiện, luôn đứng đó đến năm giờ thì rời đi. Với cách sống của một con cú thì làm sao anh biết? Rất đơn giản, gần đây anh đều ngủ sớm dậy sớm, cùng lắm thì tối qua mải chơi game đến tận tám giờ sáng mới lên giường đi ngủ. Ngủ chưa bao lâu thì bị điện thoại chết tiệt đánh thức. Ngáp một cái thật dài đến chảy cả nước mắt, Bách Nghiêu Nhất lười nhác tiếp tục nhìn cô gái ngoài cửa sổ.
Cô biết mình sắp chết. Cô thực sự sợ hãi, thân thể co chặt lại không ngừng run rẩy, đáy mắt tối lại ngập nước mắt. Tai nghe thấy mọi người không ngừng sợ hãi mà la hét. Thính giác của cô rất nhạy, có thể nghe thấy tiếng gào khóc, la hét chói tai ở đằng xa, bọn họ đều rất sợ hãi nhưng chẳng thể phản kháng. Nước mắt trào ra, cô không ngừng phát ra tiếng nức nở, trong đầu hiện lên hình ảnh của anh.
Một khắc anh ôm tôi, anh là cả thế giới của tôi...