Lòng tôi tràn đầy mất mác, dứt khoát quay về Thượng Hải. Nhưng khi tôi mở cửa căn hộ, trông thấy một dáng người thân quen khiến tôi nhất thời cứng đờ tại chỗ.
"Tiểu Hoàn." Người đó bước đến.
"Mẹ..." Cổ họng tôi khẽ động, lặng nhìn mẹ đứng ở cửa. "Mẹ... đến à."
Tôi nhìn mẹ, sau đó ngẩng đầu nhìn chủ nhà.
"Dì tìm đến đây, dì rất nhớ em." Chủ nhà giải thích, sau đó chị ấy kéo tôi vào.
"Có phải lần trước con trở về không?" Cánh môi dưới của mẹ run run, giọt nước mắt lăn dài trên vành mắt. "Mẹ rõ ràng nhìn thấy con, ba con còn la mẹ hoa mắt, mắng mẹ mê sảng... Mẹ chắc chắn mẹ thấy con."
Tôi cúi đầu. "Mẹ, có chuyện gì, chúng ta về..."
"Con vẫn còn hận chúng ta sao, trở về cũng không muốn ghé thăm chúng ta?" Giọng nói mẹ run run.
"Dì, Tiểu Hoàn, em ấy rất nhớ hai người." Chủ nhà nói. "Chẳng qua khi đó có việc không tiện ghé thăm."
Tôi cúi thấp đầu, tôi biết chủ nhà đang nói đỡ cho mình. Lần trước, bọn tôi đi tìm Sầm Sầm, khi nhìn thấy mẹ là tôi cố ý tránh.
Tôi sợ. Tôi chính là người như vậy. Miệng cọp gan thỏ, đụng phải chuyện của bản thân chỉ biết làm rùa đen rụt đầu.
"Tiểu Hoàn, nếu hôm nay mẹ không đến tìm con, có phải con định không liên lạc với bọn ta, cũng không trở về nhà?"
"Không phải vậy..." Tôi cắn môi, cố gắng kiềm chế nước mắt của mình. "Con..."
Đầu lưỡi tôi không thể chuyển động khi nhìn đến nét mặt khổ sở của mẹ. Chủ nhà vỗ nhẹ bả vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nha-oi-cup-nuoc-roi/1754069/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.