Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 7
Chương sau
Bà bà bật cười. "Tiểu Triệu, sao cháu lại đáng yêu như vậy." Hai lỗ tai tôi đỏ lên. Chẳng trách là bà nội của chủ nhà, không phải người một nhà thì không ở cùng nhà. Giọng điệu bà bà y hệt chị ấy. "Điệu bộ chú thỏ trắng nhỏ của cháu, ta cảm giác mình không khác gì bà lão ăn thịt người." "Bà đừng trêu cháu..." "Gọi bà là bà nội giống Hựu Thanh đi." Bà bà mỉm cười đầy thâm thúy. Khi chủ nhà và tôi nấu cơm ở phòng bếp, bà bà cũng đi vào, bà ấy nhìn chủ nhà: "Thật hiếm thấy đấy, trước kia chết sống cũng không vào phòng bếp, bây giờ lại biết chủ động nấu cơm." "Bà nội, cháu vẫn luôn chủ động, chẳng qua bà không thử thôi." "Cô làm khó ăn như vậy, tôi có thể thử à?" Bà bà nói xong nhìn tôi. "May mắn là có Tiểu Triệu. Tiểu Triệu xuống bếp, ta yên tâm." Chủ nhà ngượng ngùng. "Đâu có dở như vậy." Dường như bà bà cũng không biết nấu ăn, bà đứng một bên nhìn một chút, sau đó trở lại phòng khách. "Tiểu Hoàn, chị nấu dở lắm hả?" Dường như chủ nhà bị đả kích. "Rất tiến bộ." "Vậy chính là dở rồi?" "Không có đâu, em cảm thấy... ăn được." Tôi vừa dối lòng. "Em thật tốt." Chủ nhà cười đến mắt cong cong. Đáng giá! Dù cho chủ nhà có hạ độc trong thức ăn. Bà bà không đọc sách nữa, bà bật TV, có vẻ như đang xem chương trình thực tế. "Bà nội, bà xem chương trình cuối năm không?" Chủ nhà hỏi. "Chương trình cuối năm có gì mà xem." Bà bà rửa tay. "Cháu tìm cho bà mấy tiết mục hài kịch, bà muốn xem." "Được." Chủ nhà kéo băng ghế ra. "Bà nội ngồi ở đây." "Bà không ngồi ở đó, bà muốn ngồi bên cạnh Tiểu Triệu." "Bà nội, không phải là bà thường nói già trẻ có thứ tự sao." "Bà cũng thường nói mọi chuyện do bà quyết định." Bà bà dứt khoát đẩy chủ nhà ra, ngồi xuống bên cạnh tôi. "Đến đây, chỉ có ba người đừng quá câu nệ, ăn thôi." Ăn cơm xong, phía bên ngoài pháo hoa bắt đầu được bắn lên. Bà bà không có hứng thú với pháo hoa, ngồi một chỗ xem chương trình hài kịch. Chủ nhà ngắm nhìn pháo hoa bên ngoài cửa sổ, tôi cũng nhìn một chút lại quay sang ngắm chủ nhà. Pháo hoa nở rộ rực rỡ đầy màu sắc trên không trung, lúc tối lúc sáng, ánh lên gương mặt tinh sảo của chủ nhà. "Thật là đẹp." Chủ nhà xúc động nói. "Đúng đó, thật là xinh đẹp..." Tôi nhìn gò má của chủ nhà, ngũ quan của chủ nhà thật là không có chỗ nào để xoi mói. Nghe dược giọng của tôi, chủ nhà quay sang, chị ấy nhìn tôi mỉm cười. "Giao thừa vui vẻ." "Giao thừa vui vẻ." "Hi vọng giao thừa năm sau, chị vẫn có thể trải qua cùng em." "Chị Hựu Thanh, chị cho em gia hạn hợp đồng hả?" Tôi nhướng mày, không khống chế được vui sướng trong lòng. "Ừm." Chủ nhà nói. "Em nấu ăn ngon như vậy, nếu xa em, chị thật sự không biết phải làm sao." Chủ nhà rửa chén trong phòng bếp, bà bà kéo tay tôi. "Tiểu Triệu, nói chuyện với bà chút đi." "Dạ." "Cháu quen Hựu Thanh bao lâu?" "Năm ngoái cháu gặp chị Hựu Thanh." Tôi nói tiếp. "Hơn nữa năm rồi ạ." "Hơn nửa năm." Bà bà cười. "Có một số việc không thể ép buộc được." "Hựu Thanh có kể chuyện của nó cho cháu nghe không?" Bà bà hỏi tiếp. "Chuyện gì?" . truyện teen hay "Chuyện nó nghỉ học." Bà bà khá dứt khoát. "Bà cảm thấy cháu đã biết một chút." "Cháu biết một ít nhưng vẫn còn nhiều điểm không rõ." Bà bà trầm ngâm chốc lát. "Hựu Thanh, trong lòng nó có một cây gai. Cây gai này đâm rất sâu, cháu đừng thấy bây giờ nó rất tốt, bà biết thật chất nó chỉ đang trốn tránh mà thôi." "Trốn tránh, trốn đến bao giờ mới có thể đối mặt đây." Bà bà thở dài. "Ba năm, vật đổi sao dời, nó cũng nên buông xuống." "Bà nội, bà kể đi, cháu vẫn chưa biết rõ." "Chờ nó tự kể cháu nghe đi." Bà bà nói. "Bà không thể nhúng tay vào chuyện của nó nữa." Bí mật của chủ nhà, mỗi người nói một nửa, tôi chỉ có thể dựa vào những cái một nửa này mà đoán mò, chắp vá thành một câu chuyện đầy ngang trái, tôi cảm thấy mình thật không sáng suốt được như khán giả xem phim truyền hình. Tôi đang suy nghĩ, bản thân không có hào quang của nữ vương, làm thế nào để mình bước vào thế giới nội tâm của chủ nhà. Tôi phải làm thế nào để bước vào thế giới nội tâm của chị ấy? Đây căn bản là hai thế giới mà. "Ôi dồi ôi cảm tạ nữ vương..." Ngày Tết, tôi thức giấc đã thấy A Hiểu ở trong nhóm chat. Mặc dù cậu ấy bị Sầm Sầm đuổi khỏi nhóm nhưng cậu ấy vẫn kiên trì không ngừng (tà tâm không chết) chỉ vì cầu xin sự tha thứ của Sầm Sầm. "Cậu thật là đại nhân, đại lượng!" "Câm miệng." Sầm Sầm vẫn rất lạnh lùng. "Cậu thật chướng mắt." A Hiểu ngay lập tức im bặt. "Sớm vậy mọi người." Lục Lộc Bỉ gửi icon buồn ngủ. "Mới sáng sớm đã bị mẹ mình lôi đến phố người Hoa." "Phố người Hoa náo nhiệt lắm ha?" Lục Lộc Bỉ gửi icon ngáp. "Mình cũng không biết bọn họ xuất ngoại làm gì, chơi chung người Hoa, ăn món ăn Trung Quốc, đi dạo cũng phố người Hoa, so với ở quê nhà có gì khác đâu." "Cảm nhận sự giao thoa văn hóa." A Hiểu đáp. "Cậu không ăn vài ngụm vani thì làm sao biết món ăn Trung Quốc ngon chứ?" Sầm Sầm gửi icon liếc mắt. "Bao lâu rồi cậu không ăn đồ Tây hả?" A Hiểu gửi icon khóc thút thít. "Mình siêu cấp nhớ món gan ngỗng." "Triệu Hoàn đâu?" "Tiểu Hoàn, cậu đâu rồi, hello?" "Mình đây." Dựa vào đầu giường, tôi gừi icon "Năm mới vui vẻ." "Đến đây, chúc tết mình." Sầm Sầm gửi tin. "Nữ vương, chúc cậu năm mới vui vẻ, càng ngày càng đẹp, kiếm tiền kiếm đến mỏi tay." Tôi vội vàng trả lời. "Thô tục." Tiếp đó, Sầm Sầm gửi tin nhắn riêng cho tôi. "Gửi cho cậu bao lì xì, rửa sạch xui xẻo năm cũ." Điện thoại của tôi rất nhanh có tin nhắn đến, là tin nhắn của ngân hàng, tám vạn tám. "Ba ba." Tôi gửi cho Sầm Sầm icon quỳ rạp xuống, không phải tám vạn tám là ba ba ư? "Ba ba, mình cũng muốn gửi bao lì xì cho cậu." "Tài khoản ngân hàng của mình chưa từng nhận số tiền dưới bảy chữ số." "Ba ba, cậu tiện tay một cái bằng một căn hộ đó?" Sầm Sầm gửi icon liếc mắt. "Nhà xây thô trong thành phố nhỏ phải không??" "Ba ba, cậu ở Mĩ lâu quá rồi, một trăm vạn chỉ có thể xây một cái hồ bơi ở vùng quê thôi." "Đừng kêu mình là ba ba, chướng tai." "Ma ma?" "Cậu dắt Lê Hiểu đi ăn một bữa ngon đi, đàn ông con trai suốt ngày ru rú trong nhà." "Tuân lệnh." Quả nhiên, Sầm Sầm nói năng chua ngoa nhưng trái tim đậu hũ. Tiếp đó, Sầm Sầm gửi cho tôi voucher của mấy nhà hàng. "Những cái này còn dùng được." "Chỗ này..." Có một voucher nhà hàng nhìn rất quen mắt. Ồ? Không phải chỗ này là nhà hàng Pháp hôm trước chủ nhà mời tôi đây sao? "Sầm Sầm, cậu ăn ở chỗ này rồi hả?" "Chưa từng ăn, đều do người khác tặng." Sầm Sầm trả lời. "Cậu ăn rồi?" "Chủ nhà dắt mình đi ăn một lần rồi." Tôi trả lời. "Còn đi xem nhạc kịch nữa." "Sầm Sầm, thật ra đến bây giờ so với việc khiến chủ nhà thích mình thì mình càng thích làm chị ấy vui vẻ hơn." Càng tiếp xúc, tôi càng đau lòng. "Chị ấy gặp chuyện khiến cho dồn nén tâm sự, mình muốn giúp chị ấy buông xuống." Nói được ra, tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Tôi cảm giác mình là con buôn nhưng lại làm ra việc không giống con buôn, tôi cảm giác có chút vặn vẹo. "Nhưng mà mình không có khả năng giúp chị ấy." "Cậu lại có âm mưu gì đấy?" Tôi gửi icon xấu hổ. "Sầm Sầm, cậu biết cách liên lạc với bậc thầy kiến trúc H Z không?" "..." "Nữ vương điện hạ, xin hãy giúp đỡ kẻ thấp hèn này, hôn ngón tay cậu." Một phút trôi qua, Sầm Sầm gửi đến bảng hành trình chi tiết của H Z. "Mình kêu thư ký liên hệ. Đại sư đồng ý, theo thứ tự thì số của cậu là mười năm sau." "Hả?" "Mình có gửi bảng hành trình cho cậu đó, cậu biết phải làm gì chứ?" "Làm gì nhỉ?" "Chặn ông ấy đó. Nhà vệ sinh, nhà hàng, nhiều chỗ có cơ hội như vậy." Sầm Sầm trả lời. "Người ta là bậc thầy trong giới, làm gì có thời gian nghe cậu lải nhải. Chủ động một chút, lợi dụng thời gian rảnh của ông ấy." "Sầm Sầm, nhất định là hồi đó để đặt chân vào Wall Street cậu rất khó khăn đúng không?" "Cậu nghĩ thử xem." Tôi không thể không vỗ hai tay. Lực chiến đấu như Sầm Sầm, nếu đặt cậu ấy vào Sóng Gió Hậu Cung thì cậu ấy chính là Chân Hoàn, còn nếu là Mị Nguyệt Truyện thì cậu ấy chính là Mị Nguyệt rồi. *Tên hai bộ phim cung đấu và tên nhân vật chính. Tôi nhìn bảng hành trình của H Z đại sư, may mắn là người nước ngoài không có thói quen nghỉ Tết âm lịch. Trong khoảng thời gian này, H Z đại sư đang làm diễn giả tại Học viện Kiến trúc Nam California. H Z đại sư đứng đầu trong giới kiến trúc, bà ấy cũng là người hướng dẫn cho chủ nhà lúc chị ấy nổ lực theo đuổi học vị tiến sĩ. Nghe nói năm đó đại sư rất yêu thích chủ nhà, bà ấy rất có ấn tượng với chị ấy. Phục kích vài lần không thành, rốt cuộc ngay tại nhà vệ sinh tôi... ngăn được H Z đại sư. "Chào bà, tôi là..." Bất quá không chờ tôi nói xong, tôi đã bị tóm bởi bảo an mà H Z đại sư gọi đến. Lúc bảo an chuẩn bị ném tôi ra ngoài, tôi quẩy đạp thình thịch, luôn miệng nói về kiến thức kiến trúc bằng thứ tiếng Anh sứt sẹo, tuy nhiên không phải dùng từ ngữ chuyên môn. Đại sư quay lưng chuẩn bị đi ra ngoài, chẳng lẽ phát âm của tôi không đúng nên đại sư nghe không hiểu? Cuối cùng, tôi làm liều la một câu: "Tôi là bạn của Hạ Hựu Thanh..." Nghe được tên Hạ Hựu Thanh, H Z đại sư dừng bước, bà ấy quay đầu lại nhìn tôi. Mở miệng lưu loát nói tiếng Trung. "Cô biết Hựu Thanh?" Tôi vội vàng gật đầu. "Lần này tôi đến cũng là vì chị ấy." "Không cần đuổi ra, thả xuống đi." H Z đại sư còn phải tiếp tục diễn thuyết nên bà ấy sắp xếp cho tôi đến phòng nghỉ ngơi. Chờ đến khi bà ấy quay lại đã là chuyện của hai giờ sau. "Hựu Thanh muốn quay lại Mĩ à?" "Không, không phải..." Tôi nói sơ lược mục đích mình đến đây, vì phòng ngừa đại sư ném tôi ra ngoài, tôi còn đặc biệt tỏ rõ mình quen biết Kỳ Nhu, vì Kỳ Nhu là "môn sinh đắc ý" của đại sư. Cho nên đại sư nhìn mặt mũi Kỳ Nhu, có lẽ bà ấy cũng sẽ không ném tôi qá khó coi. "Tôi hi vọng em ấy có thể quay trở lại. Nếu cô gặp em ấy, xin hãy chuyển lời giùm tôi." H Z nói. "Tôi rất xin lỗi vì cách dạy dỗ của mình năm xưa, tôi quá tiếc rẻ lời khen ngợi của mình. Hựu Thanh là một học trò vô cùng có thiên phú, tôi không hy vọng em ấy cứ mãi tự trách mà dậm chân tại chỗ, em ấy nên là thiên tài."
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 7
Chương sau