Chương trước
Chương sau
Edit: Dép

Ngày mai sẽ bước vào kỳ thi đại học, Quý Hoài vốn đang ngồi trong nhà xem sách, nhưng tới trưa thì Lục Thất và Vương Văn Bân tới, sau đó cả Hạ phu nhân và Viện Viện cũng đến.

"Mai thi rồi, tối nay ăn gì nhất định phải chú ý." Hạ phu nhân dặn dò cô Thúy.

"Thiếu gia, tối nay cậu nhất định phải kiềm chế, mai là ngày thi đại học rất quan trọng, cậu không thể vì vui sướng nhất thời mà làm lỡ chuyện tốt của Hoài thiếu gia." Lục Thất chính là điển hình của họa từ miệng mà ra.

"Quý Hoài, ngày mai không có gì phải lo lắng cả, thi đại học là cuộc chiến của cậu, cứ giải phóng hết năng lượng đi." Vương Văn Bân nói.

"Anh Hoài, ngày mai anh phải cố lên nha." Viện Viện giơ nắm tay cổ vũ.

Quý Hoài muốn xem sách thêm một lúc nữa nhưng bị bọn họ thi nhau tới an ủi không cần lo lắng không cần hồi hộp, khiến Quý Hoài không tập trung xem nổi nữa. Hạ phu nhân thu xếp bữa tối, mọi người cùng ăn cơm.

"Quý Hoài, đừng lo lắng nghe chưa? Thành tích của cháu tốt lắm, cứ thi như bình thường là được, thi xong cô sẽ có quà." Tối đến, Hạ phu nhân nắm tay Quý Hoài nói.

Quý Hoài gật đầu, "Cháu biết mà, Hạ phu nhân."

Hạ phu nhân dặn dò đủ thứ mới yên tâm đi, mà Lục Thất vẫn lo lắng sợ thiếu gia mất kiềm chế nên không chịu đi. Giang Tử Mặc bị Lục Thất lải nhải cả ngày, sớm bốc hỏa rồi.

"Mẹ kiếp cút hết ra ngoài cho tôi!"

"Thiếu gia, đêm nay tôi sẽ ở đây, sáng mai lái xe đưa Hoài thiếu gia đi thi." Lục Thất không đi, sợ Giang Tử Mặc đuổi nên trốn ra phía sau Quý Hoài.

"Anh Lục, ngày mai em không đi muộn đâu." Thấy sắc mặt Giang Tử Mặc không tốt, Quý Hoài lên tiếng.

"Hoài thiếu gia à, đêm nay cậu đừng ngoan ngoãn để thiếu gia bắt ép, nếu mai không dậy nổi thì sao, nếu ngày mai bị tiêu chảy thì sao..."

"Lục Thất!" Giang Tử Mặc ném cái chén trên bàn, Lục Thất vội né.

"Hoài thiếu gia cậu nghe tôi nói đi mà, đêm nay nhất định phải kiềm chế, tốt nhất là phân phòng ngủ với thiếu gia." Lục Thất nhảy ra sau Quý Hoài, nhỏ giọng thì thầm.

"Không cần đâu, em, không sao đâu mà." Quý Hoài đỏ mặt lên, liếc nhìn Giang Tử Mặc.

Mặt Giang Tử Mặc đã đen kịt, hùng hổ xông về phía này, Lục Thất kêu gào chạy vòng quanh nhà. Giang Tử Mặc đau đầu, chỉ ra cửa, "Vương Văn Bân, dẫn cậu ta ra ngoài đi."

Vương Văn Bân muốn nói là mình cũng chẳng quản nổi đâu, Giang Tử Mặc đe dọa, "Hôm nay mà cậu không dẫn Lục Thất đi, về sau tôi sẽ không giúp chuyện của hai người nữa."

Vương Văn Bân nghiêm mặt vội đuổi theo Lục Thất. Lục Thất chạy vòng vòng sau đó bị Vương Văn Bân tóm được.

"Thằng ngu Vương Văn Bân này!" Lục Thất hung dữ giãy giụa, bị Vương Văn Bân dắt ra ngoài.

Giang Tử Mặc lạnh lùng, không nói không rằng đi lên lầu.

Quý Hoài bảo cô Thúy đi về sau đó thu dọn một chút mới lên lầu. Cậu vào phòng thì thấy Giang Tử Mặc đang sầm mặt ngồi cạnh giường, Quý Hoài đi qua cười hỏi: "Sao vẫn còn hậm hực thế này? Bọn họ đều đi cả rồi, chỉ còn hai chúng ta thôi."

Giang Tử Mặc liếc mắt nhìn cậu, buồn bực nói: "Em cũng nghĩ tôi cầm thú như vậy sao? Đêm nay sẽ bắt nạt em không xuống được giường?"

"Nào có." Quý Hoài vội vàng phủ nhận, cậu ghé sát vào người Giang Tử Mặc, nắm tay hắn dỗ dành: "Vẫn còn sớm mà, ngay mai 9 giờ mới thi, còn nhiều thời gian như vậy, chúng ta làm một lần."

"Không làm, tối đi ngủ sớm." Giang Tử Mặc kéo chăn lên.

Quý Hoài kéo hắn không cho hắn nằm xuống, Giang Tử Mặc liền lạnh lùng nạt: "Đi ngủ mau!"

"Một lần thôi, một lần nhanh lắm."

"Em đang nghi ngờ năng lực của tôi đấy à?" Giang Tử Mặc giận.

Quý Hoài lắc mạnh đầu: "Không không không, thời gian lâu một chút cũng không sao."

"Quý Tiểu Hoài, lên ngủ đi." Giang Tử Mặc túm cậu lên giường, đè cậu xuống dưới thân, Quý Hoài đang chờ động tác tiếp theo của Giang Tử Mặc thì hắn đắp chăn cho cậu.

".....Không làm à?"

"Không làm." Giang Tử Mặc tắt đèn.

Quý Hoài nhớ lúc nãy trước khi lên lầu cậu có xem đồng hồ, còn chưa tới 9 giờ, thật sự quá sớm. Cậu nằm nhắm mắt nửa ngày vẫn chưa ngủ được.

Ngày mai 9 giờ mới thi, còn 12 tiếng nữa, trừ đi 1 tiếng thời gian chuẩn bị và ăn sáng ngày mai thì còn những 11 tiếng. Cho dù đêm nay làm 2 tiếng thì vẫn còn 9 tiếng, quá dư dả.

Cậu lại nhớ tới lời Lục Thất nói cái gì mà dậy không nổi rồi bị tiêu chảy, cậu không cho là đúng. Cậu nghiêng người, chú Mặc đang đưa lưng về phía cậu, cậu dịch người qua bên đó ôm lấy Giang Tử Mặc từ phía sau.

"Chú Mặc?"

Giang Tử Mặc đẩy tay cậu ra nhưng Quý Hoài lại dán lên: "Chú Mặc, mai đưa em tới trường à?"

"Không thì ai?" Giang Tử Mặc không đẩy nữa, để cho Quý Hoài ôm.

"Trước kia em thấy người khác thi đại học đều là có cha mẹ đứng ngoài chờ, chờ con em đi ra thì sẽ đón, anh cũng sẽ đứng ngoài chờ em sao?"

Giang Tử Mặc lật người đối mặt với cậu: "Tôi chẳng phải phụ huynh của em thì gì."

"Phụ huynh kiểu nào?"

"Người đàn ông của em." Giang Tử Mặc đáp.

Quý Hoài không nhịn được mỉm cười, trong lòng vừa ngọt ngào vừa ấm áp, cậu dụi vào ngực Giang Tử Mặc, nghĩ một lát rồi thấp giọng nói: "Người ta đều có cha mẹ phụ huynh tới đón, sao đổi thành em lại..."

"Người khác có phụ huynh thương, em có tôi thương, không cần phải hâm mộ."

Lòng Quý Hoài tràn đầy vị ngọt, cậu ôm thắt lưng Giang Tử Mặc, trượt xuống dưới.

"Quý Tiểu Hoài!" Giang Tử Mặc lớn tiếng, túm cậu từ trong chăn ra, "Đừng nghịch."

Quý Hoài đỏ mặt bừng bừng nhõng nhẽo nói, "Một lần thôi, anh ra rồi chúng ta đi ngủ được không?"

Giang Tử Mặc đau đầu, từ sau lần nhập viện kia, Quý Hoài rất ham thích chuyện này, buổi tối không chỉ phối hợp các tư thế với hắn, mà còn nghĩ ra các cách chơi mới mẻ, thật sự là ngoan ngoãn tới mức làm người ta thấy thương.

Nhưng đêm nay thật sự không được, không nói tới chuyện Lục Thất kêu hắn cầm thú, chính hắn cũng không chấp nhận được.

Thật ra hắn vô cùng lo lắng, ngày mai nhóc con nhà hắn sẽ thi vào đại học, hắn cũng giống như những bậc cha mẹ có con em thi đại học khác, lo lắng từ mấy ngày trước rồi. Tuy nhóc con nhà hắn rất giỏi, thi vào đại học Kinh Đô dễ như trở bàn tay, nhưng hắn vẫn thấy hồi hộp.

Lúc Quý Hoài chưa vào phòng, Giang Tử Mặc đã đặt đồng hồ báo thức, đặt mấy lần liền để đảm bảo Quý Hoài dậy đúng giờ, đến trường đúng giờ, không xảy ra sai sót gì.

"Chú Mặc." Quý Hoài lại dụi vào ngực hắn làm nũng, Giang Tử Mặc đành phải bắt lấy hai tay Quý Hoài, hôn lên mũi và môi cậu, nhẹ giọng nói: "Bảo bối, đêm nay chúng ta ngủ sớm được không? Chờ em thi xong rồi lại làm."

"Bảo bối, đừng giày vò tôi nữa." Giang Tử Mặc nhẫn nhịn, đè giọng nặng nề nói một câu.

- ------------

Trưng cầu dân ý: Nên để em Hoài gọi chồng hay lão công?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.