Cố Tuyết Nghi đứng dậy.
Hô hấp của Yến Văn Bách lập tức chậm lại.
Lấy dây lưng đánh người.
Quá tổn hại mặt mũi của Giang Việt.
Cố Tuyết Nghi không chút để ý nghĩ, sau đó siết chặt bàn tay, nắm thành quyền.
Một tay cô túm lấy cổ áo âu phục của Giang Việt.
Thư ký choáng váng tại chỗ.
Này này, đây là muốn là gì?
Giang tổng cũng đã thả cho cô một con ngựa, không đánh phụ nữ. Chẳng lẽ cô còn muốn đánh Giang tổng?
Giang Việt chú ý tới động tác của Cố Tuyết Nghi, nhưng anh ta nở nụ cười, không có động tác nào khác.
Cô ngược lại rất che chở cho Yến gia.
Phụ nữ, khoa chân múa tay, không có khí lực gì. Đánh một quyền cũng không có gì. Mà quả thật cũng là do anh ta muốn lấy thế áp người trước ... Để cho cô đánh một quyền thì đánh...
"Phanh."
Tay trái của Cố Tuyết Nghi túm lấy cổ áo kéo mạnh, lập tức một quyền đánh vào mặt Giang Việt.
Mẹ nó!
Đau!
Thật sự là mẹ nó đau!
Giang Việt đơ một giây.
Đã nhiều năm Giang Việt không để cho người ta túm cổ áo, hôm nay còn nếm được nắm đấm của phụ nữ, mẹ nó còn rất cứng rắn...
Thư ký vội vàng đi lên đỡ anh ta.
Giang Việt còn có chút không thể phục hồi tinh thần.
Mày Cố Tuyết Nghi hơi nhíu lại, cúi đầu nhẹ nhàng xoa xoa xương ngón tay ửng hồng của mình, nói: "Được rồi, Giang tiên sinh có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-mau-xuyen-khong-toi-lam-phu-nhan-hao-mon/3459992/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.