"Cái này rất ngon." Đột nhiên Cố Tuyết Nghi ngẩng đầu, chỉ chỉ đĩa dâu tây trước mặt.
Nữ giúp việc vội vàng nói: "Vậy lại rửa thêm một đĩa cho phu nhân?"
"Ừm." Cố Tuyết Nghi gật đầu.
Đúng lúc này, Giang Nhị tới cửa.
Giang Nhị cũng không tên là Giang Nhị, mà là Giang Việt. Chỉ là anh ta xếp thứ hai ở Giang gia, khi còn bé, Giang Nhị lại giống như một que tăm, mọi người cũng quen gọi anh ta là "Giang Nhị" để trêu ghẹo, chờ gọi đến bây giờ, dĩ nhiên xưng hô này đã trở thành một biểu tượng không thể khinh thường.
Anh ta cùng thư ký đi vào, vệ sĩ đứng ngoài cửa.
"Yến phu nhân." Giang Việt vừa mới vào cửa đã lễ phép xưng hô một tiếng, sau đó mới nhìn về phía người phụ nữ ngồi trên sô pha.
Yến Văn Bách ngồi bên cạnh cô.
Trước kia Yến Văn Bách luôn luôn là người phấn chấn đến từng sợi lông, tính tình kiệt ngạo, lúc này lại ngồi có chút đoan chính, đoan chính đến mức có chút ... Ngoan ngoãn?
Mà người phụ nữ trẻ tuổi mặc váy dài màu trắng, dáng người thướt tha, một tay giữ trang sách, tay kia dừng ở giữa không trung, nhìn kỹ, có thể thoáng nhìn thấy chút nước còn sót lại trên đầu ngón tay cô.
Đúng lúc này nữ giúp việc lại bưng một đĩa dâu tây đi ra, cung kính đặt ở trước mặt Cố Tuyết Nghi. Giang Việt nhìn thoáng qua dâu tây, sau đó mới nhìn về phía khuôn mặt Cố Tuyết Nghi.
Mi như núi xa, mắt như hàn tinh. Mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-mau-xuyen-khong-toi-lam-phu-nhan-hao-mon/3459990/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.