Xe một đường chạy tới cửa cục cảnh sát, tài xế có loại cảm giác không lấy lại tinh thần.
"Mở cửa ra." Cố Tuyết Nghi nói.
Nguyên chủ vênh mặt hất hàm sai khiến người khác ở Yến gia đã quen, tài xế cũng không cảm thấy chỗ nào không đúng, thành thành thật thật đi xuống mở cửa xe cho cô.
Cố Tuyết Nghi nhìn lướt qua, kết hợp với trí nhớ của thân thể này, âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Mắt thấy Cố Tuyết Nghi một bước đạp ra ngoài, trên chân vẫn là một đôi dép lê thủy tinh xinh đẹp lại sạch sẽ, tài xế nhịn không được lên tiếng mịt mờ mà khuyên nhủ: "Ngài, ngài thật sự muốn đi đón Tứ thiếu sao?"
"Ừm." Cố Tuyết Nghi đem vẻ khó xử trên mặt tài xế thu vào đáy mắt.
Như thế nào? Yến Tứ này còn là hỗn thế ma vương sao?
Vậy thì càng nên đánh.
Cố Tuyết Nghi nắm chặt "roi" trong tay.
Loại mặt hàng như vậy ở trong gia tộc chọc thị phi, ba đời không phú đều là chuyện nhỏ, liên lụy khiến cho cả gia tộc bị diệt mới là chuyện lớn!
Cố Tuyết Nghi càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình, sải bước đi vào cục cảnh sát.
Tài xế nhìn bóng lưng của cô, thở dài, đành phải ở bên ngoài chờ đợi. Nếu thật sự không được ... Vậy đành phải gọi điện thoại cho nhị thiếu.
Hôm nay cũng thật sự là lạ, làm sao phu nhân lại đi quản chuyện của Tứ thiếu? Tiên sinh cũng chưa bao giờ quản chuyện của Tứ thiếu. Nhưng ngàn vạn lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-mau-xuyen-khong-toi-lam-phu-nhan-hao-mon/3459979/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.