Mấy hôm nay Lục Bác Dịch rất phiền muộn.
Mà lý do là Thẩm Ninh mới thu nhận một thứ gọi là sủng vật.
"Tiểu Dịch, ngồi im...còn chạy nữa là tao sẽ không tha cho mày đâu...im...có ăn không?"
Thẩm Ninh giữ chặt chú chó Poodle lông vàng ruộm trên người mình, từ sáng đến giờ không chịu ăn, bực muốn chết.
"Tiểu Dịch, tao nói lần cuối nhé...Thôi...ngoan...mẹ thương mà...Lại đây..."
Lục Bác Dịch ngồi ở quầy rượu xếp báo, giọng nói yêu kiều của thiếu nữ không ngừng vang lên bên tai, lúc đầy răn đe lúc lại dịu dàng dỗ ngọt.
Buồn cười ở chỗ, những lúc Thẩm Ninh dỗ con cún kia, anh lại...cương.
"Bà cô, kiếm đâu ra cái thứ lông lá này thế?" Lục Quân từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Thẩm Ninh đang cong đít đuổi theo con chó phía trước, tò mò liền hỏi.
Thẩm Ninh sắp phát cáu đến nơi rồi, nghe Lục Quân hỏi chỉ qua quýt đáp lại.
"Cái gì mà lông lá. Sủng vật đấy, biết chưa hả?" Ném một ánh mắt khinh bỉ cho cậu ta, chân vẫn chạy sau con Poodle đó. "Gà ơi gà, túm nó hộ tôi với!"
"Cái gì cơ?" Lục Quân ngớ người, nhìn xuống chú chó đang loanh quanh chỗ mình.
Thẩm Ninh không thèm đuổi nữa, tay chống nạnh, thở hổn hển. "Tiểu Dịch, mày không nghe lời nữa là tao cho mày đi triệt sản đấy!"
Lục Quân tròn xoe mắt, đầu đập binh binh vài cái.
Tiểu Dịch?
Triệt sản?
"Bà cô, cô có biết mình vừa nói gì không?"
Tiến gần sô pha, ngồi phịch xuống.
"Cho chó của tôi đi triệt sản, làm sao? Có vấn đề gì à?" Thẩm Ninh thắc mắc quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-luc-chu-lam-toi-dau-day/1722434/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.