Cài đặt báo thức, sáng thức dậy sớm hai đứa chuẩn bị đồ sẵn sàng rồi thì cũng ra bến xe để mua vé. Cầm chiếc vé trên tay mà trong lòng khó tả ghê vậy đó, vì nhà tôi gần hơn nên tôi về trước Quỳnh, nhìn đồng hồ vẫn còn thấy rất sớm nên hai đứa mới ra ngoài ghế đá ngồi, nhưng trước khi lên xe thì phải làm ổ bánh mì rồi tính gì thì tính. Con Quỳnh đặt ba lô xuống ghế nhìn tôi nói;
– Yến Nhi. Mày ngồi đây để tao đi mua hai ổ bánh mì rồi ăn lên xe cho đỡ mệt nhé, dậy sớm quá nên tao đói kinh luôn.
– Uh. Đi mua đi, tao ở đây chờ mày, tuyến bên tao cũng sắp chạy rồi.
– OK. Tao sẽ đi nhanh thôi.
Nói rồi Quỳnh cũng bước đi, tôi ngó nghiêng nhìn xung quanh, từ khi bước chân lên thành phố học tôi rất ít khi về nhà bởi vì muốn tiết kiệm tiền, tôi chỉ có thể vừa học vừa làm để gửi tiền về quê cho mẹ xoay sở và nuôi em tôi thôi, giờ sắp được về nhà lòng tôi vui sướng không nguôi, hôm nay tôi muốn làm cho mẹ bất ngờ nên đã không báo trước với mẹ.
Quỳnh chạy lại đưa ổ bánh mì cho tôi rồi vội nói:
– Bánh mì và nước đây, ăn nhanh đi rồi còn về nữa, mà mày đi xe nhớ cẩn thận đồ đạc nghe chưa? Cho tao gửi lời hỏi thăm mẹ mày với em trai mày luôn nha, có dịp tao sẽ xuống nhà mày chơi.
– Uh. Tao cảm ơn nhé, mày cũng lo ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-la-nguoi-toi-yeu/2653836/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.