Nghe thấy tiếng người kia gọi nên tôi liền quay lại khó chịu mà nói ngay:
– Ơ anh này, anh không biết phép lịch sự là gì à? Anh đụng trúng người ta không biết xin lỗi lại còn ngồi trong đó nữa hả?
Thấy thái độ của tôi như thế thì người trong xe liền nhếch môi lên cười rồi mở cửa bước xuống đi đến chỗ tôi đứng, nhìn thấy người đàn ông này có vẻ lớn tuổi hơn tôi, mà tôi xưng anh thì lại không phải phép lắm nên tôi đổi giọng ngay:
– Xe của chú đụng trúng tôi, chú nhìn xem xe của tôi hư hết rồi, chú tính làm sao đây?
– Này cô, cô nhìn lại xem cô đi có đúng không? Cô định ăn vạ với tôi đấy à?
– Tôi đi đúng đường mà, chú quanh cua sao chú lại không nhìn đường mà cũng chẳng chịu bóp còi nữa.
– Này. Cô tưởng chúng tôi không thấy à? Đã sai lại còn bướng.
Lúc này anh tài xế mới vội lên tiếng ngay:
– Tôi có bóp còi nhưng cô cứ đụng thẳng vào. May mà tôi đã chạy chậm chứ nếu không cô cũng không còn đứng ở đây được đâu.
Quỳnh thấy hai người đấy mạnh mồm như thế thì liền kéo tay tôi lại rồi nói nhỏ vào tai:
– Lỗi là do mình mà. Lúc nãy mày suy nghĩ cái gì mà tao gọi mãi mày cũng không nghe, bây giờ tính sao đây? Cái xe đó nhìn đắt tiền lắm, làm lớn chuyện thì mình làm gì có tiền mà đền đây?
– Thế à?
– Thế gì mà thế? Cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-la-nguoi-toi-yeu/2653832/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.