“Ha ha, chỉ cần hai đứa tốt, cứ để c bé tùy tiện khoe ân ái... Hơn nữa, dì Tô của cháu cũng không phải đèn cạn dầu, nếu con bé mà khoe ân ái với dì, dì sẽ nói là cháu làm cho dì rất nhiều thẻ làm đẹp, thẻ chăm sóc sức khỏe, mua cho dì rất nhiều tổ yến để bồi bổ... Con nhóc kia còn nói, cháu chưa bao giờ đối xử tốt với nó như vậy, còn chu môi với dì nữa...
Lệ Minh Viễn dở khóc dở cười nói: “Thật là không có lương tâm... Chẳng lẽ cháu đối xử với em ấy vẫn chưa đủ tốt?” “Cho nên mới chỉ là một đứa bé.
Lệ Minh Viễn chững chạc đàng hoàng nói với bà: “Cho nên nếu dì Tô biết... Em ấy chỉ là một đứa, việc gì dì chấp nhặt với em ấy, hơn nữa dì vừa mới khỏi bệnh chưa được một năm, dì Tô nên chú ý giữ gìn sức khỏe, ít tức giận.” “Cả đời này nhóc con chỉ có một người thân duy nhất là dì mà thôi.
Tô Ngọc Mỹ đáp: “Minh Viễn cứ yên tâm đi, dĩ sẽ như vậy, dì còn phải đợi con của hai đứa ra đời, sau đó giúp hai đứa trông con nữa... Hơn nữa đứa bé đó ra đời đã không có bà nội... Dì là bà ngoại đương nhiên là phải quan tâm nó nhiều hơn.
Lệ Minh Viễn không khỏi bật cười nói: “Vậy thì làm phiền dì Tô rồi.” “Chờ con nhóc kia sinh con... Có cảm giác thật là một chuyện xa xôi.” “Dù sao bây giờ con bé vẫn chỉ là một đứa con nít.
Tô Noãn Tâm không biết chủ yếu của cô vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-la-cua-em/1115833/chuong-817.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.