“Từ nhỏ đến lớn dì vẫn luôn phạt nó như thế... “Cho nên nhóc con rất là đáng thương, trước kia không có cháu ở đây, dì Tô không để ý đến em ấy thì không có ai để ý đến em ấy nữa... Em ấy chỉ có thể âm thầm khóc nhè.”
Tô Ngọc Mỹ không khỏi sửng sốt nói: “Minh Viễn vẫn đang trách cứ dì sao... “Cháu thật sự không có... Chỉ là cháu mong lần sau dì Tô, có thể xử nhẹ một chút... Đổi cách khách, tránh phạt em ấy” “Ví dụ? Minh Viễn cảm thấy cách nào phù hợp hơn?” “Nói chuyện từ từ?”
Tô Ngọc Mỹ trực tiếp bị chọc giận đến bật cười. “Minh Viễn cảm thấy cách này có tác dụng không? Con nhóc kia là người nhớ lâu sao?” “Kiểu trách phạt này... Em ấy sẽ không nhớ được lâu “Vậy thì phải làm sao bây giờ! Dì cũng bị buộc không còn cách nào khác... Vừa mới ra tay đã cầm salad hoa quả úp sọt vào mặt bà Cổ, vừa đánh thì giống như mấy tên côn đồ ngoài chợ... Muốn kéo cũng không kéo ra được. “Đợi em ấy lớn hơn một chút, trải qua nhiều chuyện một chút, lúc đó tự nhiên sẽ hiểu chuyện. “Còn không phải dì đang sợ con nhóc kia cứ vô pháp vô thiên như thế, về sau Minh Viễn sẽ ghét bỏ con bé thì sao...” “Dì Tô cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không xảy ra loiaj chuyện như vậy” “Được rồi... Nếu cháu đã nói đến mức này thì về sau dì sẽ không quan tâm nữa... Dì giao con gái mình cho cháu đó, cháu tự về dạy bảo con bé đi
Lệ Minh Viễn không khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-la-cua-em/1115832/chuong-816.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.