Lời tâng bốc của Lâm Xuân Mạn càng thêm vang dội: "Dì à, dì thật xinh đẹp! Còn đẹp hơn cả mẹ của con nữa. Lúc dì còn trẻ chắc chắn là một đại mỹ nhân rồi. Có lẽ Noãn Tâm được di truyền gương mặt xinh đẹp của dì, mới trưởng thành như vậy.”
"Ôi chao, cái miệng nhỏ của cô bé này thật ngọt nha, dáng vẻ cũng xinh xắn dễ thương nữa. Noãn Tâm nhà dì bình thường ở trường không bắt nạt con chứ. Nếu con bé bắt nạt con... Con cứ nói với dì nhé, dì sẽ trừng trị con bé."
Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười nói: “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Con gái của mẹgiống như người hay đi bắt nạt người khác sao a?"
Lâm Xuân Mạn trừng mắt nhìn cô, dùng ánh mắt nói với cô. Không giống sao?
. Cậu đã quên cái mũi này của tớ là bị ai đánh lệch rồi hả?
Dương Diễm đặt hết hành động của hai cô bạn kia vào trong mắt, bật cười ha hạ nói: “Dì à, dì yên tâm đi ạ. Noãn Tâm yếu đuối mỏng manh như vậy, mới sẽ không bắt nạt người khác đâu. Mọi người đều vô cùng yêu thích cậu ấy, ngay cả các thầy cô giáo cũng thường xuyên khen cậu ấy đấy a."
Nghe thấy vậy, hai tròng mắt của Tô Ngọc Mỹ bỗng sáng ngời, vui vẻ nói: “Ồ? Làm sao thầy giáo cũng khen Noãn Tâm nhà dì vậy?"
“Thấy giáo nói Noãn Tâm bình thườngrất tốt, học tập nghiêm túc chăm chỉ, cần cù chịu khó, lại có thiên phú diễn kịch. Nói cậu ấy trời sinh có năng khiếu làm diễn viên a."
“Thầy giáo thật sự nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-la-cua-em/1115150/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.