Đến chiều thì Y Nhi phải tập đi lại, sau khi mổ xong thì bác sĩ cũng đã căn dặn cô vài thứ .Đúng là mổ thì không có đau nhưng mà lúc đi thì mới đau ,bây giờ cô mới thấm thía cái câu cửa sinh như là cửa tử .
Bắc Sở đỡ lấy người của Y Nhi rồi bắt đầu tập đi ,mỗi một bước chân khiến cho cô không ngừng đau đớn, phải nói là nó rất đau .Cô không dám ho, không dám thở mạnh nữa bởi vì cô sợ nó bun chỉ ra .
Bắc Sở biết cô rất đau nhưng anh cũng chỉ biết an ủi cô mà thôi, nhìn thấy Y Nhi như vậy thì anh cũng sót xa vô cùng .
" Đau lắm sao .."
" Um ,rất đau .."
" Chúng ta nghỉ một lát đi rồi hãy đi tiếp .."
" Em không sao ,chúng ta cố gắng thêm một chút đi .Em muốn đi thêm một chút nữa .. "
" Ừm "
Đi có hơn nửa tiếng mà cứ như là nửa ngày vậy khiến cho Y Nhi đau đớn vô cùng,sau đó thì Bắc Sở cũng đỡ đi lại giường ngồi xuống .Hai đứa con trai thì đang nằm ở trong nôi ngủ ngon lành ,từ lúc phẫu thuật xong đến giờ thì 2 đứa trẻ vẫn chưa uống nữa ,chắc có lẽ là chưa có đói .
"Em nghỉ ngơi một lát đi để anh trông con cho "
" Không sao đâu ,em muốn ngắm con trai của mình "
"Bắc Sở hai đứa nhóc này rất giống anh "
" Vậy sao "
"Ừm "
"Tại anh thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-la-anh-duong-cua-em/3504933/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.