Đỗ Như thoáng giật mình khi chuông điện thoại reo. Một cách nhẹ nhàng, cô khẽ rút tay ra khỏi cái nắm tay đầy mạnh mẽ từ Trương Tân. Trong lúc lấy điện thoại ra, lòng cô thầm cảm ơn người vừa gọi đến vì đã giải vây cho mình trước tình huống khó xử ban nãy, vốn dĩ cô chẳng thể cho Trương Tân một câu trả lời thoả đáng. Đôi mắt Đỗ Như men theo cái tên đang cháy sáng trên màn hình cảm ứng, là Tôn Duy. Sao linh nghiệm thế nhỉ? Trương Tân vừa ngỏ lời cô hãy quay lại với anh thì đúng lúc Tôn Duy gọi đến chứ. Cố sửa giọng và bĩnh tĩnh, cô bắt máy.
- Alo, tôi nghe đây. Chú gọi có chuyện gì à?
Dứt lời, Đỗ Như chưa kịp nghe Tôn Duy đáp lại là vô số âm thanh cười nói ồn ào ở bên kia đập vào tai cô. Anh chàng đang ở đâu mà không gian xunh quanh ầm ĩ như vậy? Đúng lúc, giọng Tôn Duy cất lên, nghe đầy sảng khoái vui vẻ:
- À chào giám đốc Đỗ, tôi là Tôn Duy, xin lỗi đã gọi điện làm phiền nhưng tôi muốn nói với cô có thể tối nay tôi sẽ không về nhà...
Rốt cuộc thì chuyện gì đang diễn ra thế này? Đỗ Như khẽ cau mày, cái giọng lèm bèm ấy, cùng cách xưng hô kỳ lạ từ anh nữa, liền hỏi:
- Chú đang ở đâu, làm gì thế?
- Tôi đi làm vài chén với đồng nghiệp...
- Thảo nào, mà sao chú không về nhà tối nay? Định nhậu cả đêm hay sao?
- Cô đang dùng bữa với anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-hay-ngu-voi-toi/2018497/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.