Hứa Ngụy Phàm định trốn xuống dưới gầm giường một lát, đợi Linh An về thì nhào ra xin lỗi làm cho cô bất ngờ. Hắn muốn tỏ ra đáng thương một chút để cô cho mình ở lại đây vài ngày, nào ngờ… 
Khỏi cần diễn, nhìn bộ dạng lôi thôi lếch thếch hiện tại của hắn là đủ biết đáng thương thế nào rồi! 
“Chú chui xuống đó bốn tiếng đồng hồ làm gì?” 
Nhìn mồ hôi nhễ nhại trên mặt hắn, Linh An càng thấy bực. Tên này bị ngốc sao? Trên giường sạch sẽ không nằm, lại chui xuống đó. 
“Anh ngủ quên.” Hắn xoa đầu, cười một cái cho đỡ gượng. Nếu vừa nãy hắn không vô tình đá vào cái vali, e rằng đã nằm đó ngủ một mạch đến sáng. 
Linh An đưa tay đỡ trán, cạn lời với Hứa Ngụy Phàm. 
Mặc kệ hắn đứng ngây ra đó, Linh An ra khỏi phòng, đi xuống dưới nhà. Cái tên kia vội lẽo đẽo sau lưng, không ngừng tỉ tê vào tai cô gái nhỏ: 
“Anh bị mẹ đuổi đi rồi, em cho anh ở tạm vài hôm nha.” 
Linh An khinh khỉnh không thèm trả lời. 
“Anh có thể giúp em dọn dẹp phòng, đưa em đi học, thậm chí làm gối ôm cho em gác chân mỗi tối.” 
“Tôi không thèm, chú ra kiếm khách sạn mà ở.” 
Linh An giận dỗi đổi lại cách xưng hô với hắn. Hứa Ngụy Phàm chỉ biết khóc thầm trong lòng, có làm gì cũng bị cô bác bỏ. May thay lúc này ông nội Diệp đi đến, khuyên nhủ: 
“Cho nó ở lại đi.” 
“Ông à…” Linh An mè nheo. 
“Bắt nó trả tiền trọ là được!”1 
Hứa Ngụy Phàm: “…” 
Cô lườm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-hang-xom-la-chong-em/854503/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.