Thiên Sứ Thánh Vịnh nhìn hắn chằm chằm, cuối cùng đành phài nhắc nhở: "Ta là con gái đấy, ngươi có hiểu không? Ngươi có biết khen con gái không? Con gái là muốn được nghe lời khen. Ôi... Nói thế nào ngươi mới hiểu đây?"
Cố Thanh Sơn gật gật đầu, tiếp nhận lời kháng nghị của đối phương.
Hắn trầm tư một lát, chân thành nói: "Ta cảm thấy, trong số tất cả những người con gái mà ta từng tiếp xúc thì cô đặc biệt nhất."
"Ta đặc biệt ở chỗ nào?"
Thiên Sứ Thánh Vịnh hỏi mà không kịp chờ đợi.
Cố Thanh Sơn nói: "Cô là cô gái dũng cảm, năng chinh thiện chiến, thực lực mạnh mẽ nhất!"
Gió lạnh thổi qua.
Thế giới hoàn toàn yên ắng.
Tất cả mọi người đều nói không ra lời.
Thiên Phụ trầm ngâm: "Thằng nhãi này hình như vẫn rất an toàn!"
"Ngươi không đuổi hắn nữa à?" Người khổng lồ Nguyên thủy hỏi.
"Không, đợi lát nữa vẫn phải đưa hắn đi mau!"
"Vì sao?"
"Ta có dự cảm không lành."
"... Ngươi làm cha như này… ta thật sự không muốn nói ngươi nữa."
Trong giáo đường, Cố Thanh Sơn cau mày, nghiêm túc quan sát vẻ mặt của Thiên Sứ Thánh Vịnh thật tỉ mỉ.
Kỳ quái!
Tại sao cô ấy lại không có dấu hiệu muốn cười nhỉ? Thậm chí xem ra còn muốn khóc?
Được rồi, không thể nghe theo cô ấy được.
Cuối cùng hắn hạ quyết tâm.
Cố Thanh Sơn chính là người như vậy, khi quyết định làm cái gì thì lập tức sẽ đi làm. Dù là Địa kiếm cũng phải phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Chuôi kiếm của hắn đưa đến nách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-gioi-tan-the-online/1374967/chuong-1403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.