Chương trước
Chương sau
Một hồi lâu sau, mới do dự nói:
"Cô nói tại vì ta đến, nên cô mới rơi vào cảnh bị quản chế "
Hắn im lặng suy nghĩ.
Lại ngừng một hồi nữa, hắn mới nói tiếp: "Ta tin chắc mình không hề gây ra ảnh hưởng gì đến cô."
"Ở dưới tình huống như vậy, vốn dĩ cô đã là người bị quản chế rồi"
"Một nhân tố duy nhất đã thay đổi trạng thái tồn tại của cô, chính là ta, nhưng mà ta chưa hề làm gì, số lần xuất hiện cùng nhau cũng không nhiều"
Hắn nhíu chặt mày, từng suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong lòng.
Lạc Băng Ly hừ một tiếng, nói: "Ngươi tiếp tục đoán đi, Nếu ngươi có thể đoán ra chân tướng của sự việc chỉ bằng một câu nói của ta, vậy thì ta nói thân phận của mình cho ngươi cũng không sao hết."
Dường như Cố Thanh Sơn không nghe thấy.
Hắn thấp giọng lẩm bẩm nói: "Không thể nào là ta, ta không hề chế trụ cô, cho nên nhất định cô đã bị thứ gì khác chế trụ."
"Không đúng, bởi vì cô ở đây không hề xảy ra bất kì vấn đề gì, mà cứ khi nào ta tới, lại lập tức khiến cô bị chế trụ."
"Tình huống như vậy phân làm hai loại, một là việc ta chuyển kiếp đã kích động đến thứ gì đó; hai là ta chuyển kiếp đã mang theo cái gì đó, dưới hai tường hợp này, cô bị chế trụ"
Hắn nói liên tục, cứ như ma vậy.
"Bởi vì cô nắm giữ con đường của Nhân tộc, nếu có thứ gì muốn thông qua cô để tìm Thiên kiếm, nó hoàn toàn có thể trực tiếp bắt cô để lấy được con đường thứ hai của Nhân tộc, từng bước một tiến tới, cuối cùng lấy được Thiên kiếm, hoàn toàn không cần đợi ta đến mới làm như vậy."
"Huống chi món binh khí của Vực Sâu Vĩnh Hằng ấy mặc dù chỉ tồn tại trong thời gian ngắn ngủi đã bị đánh tan, nhưng sức mạnh binh khí đã được Tiên vương hoàn toàn phóng thích, tạo thành vô số Bóng Chồng thời đại, còn giấu thời khắc chân thực cuối cùng đi, một sức mạnh hùng vĩ như vậy mà có thể dễ dàng bị phá giải, vậy thì đã bị phá từ lâu rồi."
"Cho nên tạm thời loại bỏ trường hợp số một."
"Nếu như là trường hợp hai: Việc ta chuyển kiếp đã mang đến điều gì đó"
Cố Thanh Sơn lại bắt đầu suy tư.
Hắn tập trung tưởng tượng trường hợp thứ hai, cả người như đã hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ.
Lạc Băng Ly mím môi, không nói một lời.
Chờ một hồi lâu sau.
Đang lúc Lạc Băng Ly lộ ra vẻ thất vọng, Cố Thanh Sơn lại mở miệng:
"Trừ phi có vật gì từ tương lai cùng ta đến đây, như vậy mới có thể chế trụ cô."
"Thứ gì lại có thể theo mình tới?"
Ánh mắt Cố Thanh Sơn dần dần trở nên sắc bén.
Hình Nhân Bóng Tối.
Kẻ phát động ra thuật thẩm thấu thời không chính là nó
Cũng chỉ có nó mới có thể giấu đi vết tích ở trong thuật này, khiến mình không thể nào nhận ra được.
Nghi ngờ vừa nổi lên, từng cảnh tượng lúc đó không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
Khi mình xuyên kiếp lần thứ hai, bị quái vật trong sương mù thời không ăn mất.
Khi mình chưa nắm rõ được tình huống, Hình Nhân Bóng Tối giải thích nói: "Quái vật trong sương mù thời không cũng coi là một thần linh nào đó của thần linh các ngươi."
Còn có một lần.
Lúc bị linh hồn Hoàng Long của Hoang Vân Thiên Cung giết chết.
"Mình chết rồi?" Lúc ấy hắn hỏi.
"Đúng vậy, ngươi còn bảy trăm chín mươi bốn cơ hội nữa.".
"Không đúng, vừa rồi xung quanh rõ ràng không có gì cả, dù là con rồng đó, thì nó vẫn còn đang ở trong hư không xa xôi, sao mình lại chết được?"
"Vẫn còn chưa hiểu sao?"
"Chưa hiểu."
"Ngươi bị con rồng kia nhìn một cái, cho nên ngươi chết rồi."
Không sai.
Nó có thể nhìn thấy tất cả những gì mình đã trải qua!
Nó lại khống chế Lạc Băng Ly!
Cố Thanh Sơn không tin Hình Nhân Bóng Tối có thể cách thời gian hàng trăm ngàn năm chế trụ được Lạc Băng Ly.
Nếu quả thật là như vậy, mình hoàn toàn không cần phản kháng nữa.
Nói cách khác
Thật ra thì Hình Nhân Bóng Tối luôn đi theo mình.
Nó cũng đã tới thời đại này!
Ngoài nguyên nhân này, bây giờ không có bất kỳ lý do gì có thể giải thích việc Lạc Băng Ly bị khống chế!
Trái tim Cố Thanh Sơn chìm vào đáy cốc.
"Hình Nhân Bóng Tối, Có lẽ nó đã chế trụ cô, Hình Nhân Ánh Sáng đại biểu cho ý chí Thần tộc chính là nó, đúng không?"
Hắn thở dài hỏi.
Lạc Băng Ly kinh ngạc nhìn Cố Thanh Sơn.
Người này rốt cuộc đã làm như thế nào, chỉ dựa vào một câu nói của mình đã đưa ra kết luận chính xác!
Cố Thanh Sơn miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh, hoàn toàn quên chuyện của Lạc Băng Ly, bắt đầu suy nghĩ cách để phá vỡ cục diện.
Hình Nhân Bóng Tối có thể biết được suy nghĩ của con người.
Nói cách khác, nó vẫn luôn biết được tất cả dự tính của mình.
Cho dù mình đã chết, thì nó cũng vẫn biết.
Tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của nó!
Đáng chết!
Sao lại như vậy!!!
Cố Thanh Sơn cố gắng kìm nén cảm xúc, suy nghĩ từng việc một.
Mình còn có chuyện gì mà Hình Nhân Bóng Tối không biết?
Đây là hy vọng duy nhất.
Mau nghĩ đi.
Rốt cuộc có cái gì là nó không biết?
Đột nhiên một giọng nói vang lên:
"Là người đi tìm kiếm cuối cùng của Nhân tộc, ta không thể không nói, quả thật ngươi rất lợi hại, có điều thực lực lại quá kém."
Chẳng biết lúc nào, Hình Nhân Ánh Sáng lại xuất hiện ở giữa điện thần vương.
Ánh sáng rực rỡ trên người nó dần dần trở nên tối tăm, hóa thành ánh đen kịt.
Hình Nhân Bóng Tối.
Quả nhiên là nó.
Hoá ra từ đầu tới đuôi, tất cả mọi thứ đều tới từ sự sắp xếp tỉ mỉ của nó!
"Công tử!"
Sơn Nữ bay đến bên cạnh Cố Thanh Sơn, nhỏ giọng quát lên.
Cố Thanh Sơn lắc đầu một cái, tỏ ý Sơn Nữ đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Cố Thanh Sơn cảm khái nói: "Vừa rồi ngươi rời đi, thực ra là để ta có cơ hội tiến vào mộng cảnh, đúng không?"
Hình Nhân Bóng Tối: "Ngươi thấy sao?"
"Ngươi có thể đọc hiểu được suy nghĩ của con người, cho nên ngươi vẫn luôn biết ý định của ta." Cố Thanh Sơn nói.
"Không sai, bây giờ ngươi xoá sạch suy nghĩ của mình thì có ích gì? Đã muộn rồi." Hình Nhân Bóng Tối chậm rãi nói.
Nó hạ xuống từ trên không trung, hơi có vẻ tiếc nuối nói: "Vốn định chờ ngươi tiến vào thời khắc cuối cùng của Nhân tộc, đến khi lấy được kiếm ta sẽ xuất hiện, vậy thì không có sơ hở gì hết."
Cố Thanh Sơn chợt nói: "Sở dĩ ngươi dám để ta vào trong mộng cảnh, là bởi vì ngươi có thể xuất hiện ở bên cạnh ta bất cứ lúc nào, đây là thuật pháp thời không của ngươi, ngươi có thể đi theo ta mọi lúc."
"Còn có, ngươi đã biết trước Thiên kiếm ở tại thời khắc cuối cùng của Nhân tộc, cho nên ngươi mới sắp đặt một cái bẫy, dẫn ta tiến vào phong ấn giả tạo đó, sau đó để ta tới thời đại này để lấy kiếm."
Hình Nhân Bóng Tối bật cười, nói: "Hoàn toàn chính xác, người là người kế thừa Hoang Vân Thiên Cung, Địa kiếm cũng ở trong tay ngươi, cộng thêm sự cố gắng và chăm chỉ của ngươi, cho nên ngươi xứng đáng được chứng kiến hình dáng thật sự của ta."
Ánh sáng trên người Hình Nhân Bóng Tối đã hoàn toàn biến mất.
Thân hình của một con nhện năm màu sặc sỡ.
Nửa người trên trắng như tuyết,
Hai cánh tay đen nhánh,
Mái tóc dài, môi đỏ mọng, trong đôi mắt tràn đầy sát ý tàn nhẫn.
Chức mệnh giả Vực Sâu.
Giờ khắc này, nó đã không cần giấu giếm thân phận của mình nữa.
Nó đã tự tay dệt nên con đường vận mệnh dài đằng đẵng, xâu chuỗi mọi thứ trong quá khứ và tương lai lại, cuối cùng đã sắp có được kết quả thắng lợi.
Cố Thanh Sơn nhanh chóng liếc Lạc Băng Ly một cái.
"Rốt cuộc cô là ai? Còn không nói nữa sẽ muộn mất!" Hắn truyền niệm nói.
Lạc Băng Ly cắn răng, truyền âm nói: "Ta là khí linh của món binh khí Vực Sâu Vĩnh Hằng đó, ta sinh ra cùng lúc với binh khí đó."
"Sao cô lại bị Hình Nhân Bóng Tối khống chế?" Cố Thanh Sơn lập tức truy hỏi.
"Nó có bộ phận cấu thành binh khí của Vực Sâu Vĩnh Hằng đó, những bộ phận ấy có thể dung nạp ta, cũng có thể hạn chế ta!" Lạc Băng Ly nói.
Chức mệnh giả Vực Sâu đi tới, dùng ngón tay nhỏ dài đen nhánh nâng cằm của Cố Thanh Sơn lên.
"Quan sát cả một đường, ngươi đúng là khá xuất sắc, trong Vực Sâu cũng không có bao nhiêu người có thể so với cái đầu của ngươi, ngươi làm chồng của ta đi."
Ả ta liếm đôi môi đỏ mọng.
- ----
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.