Chương trước
Chương sau
Cố Thanh Sơn vội nói: "Cuối cùng kết quả của trận chiến như thế nào? Thiên kiếm thuộc về ai?"
"Không có ai biết, bởi vì thời khắc ấy đã bị bọn ta giấu đi, không chỉ bọn ta không tìm được, ngay cả những quái vật đáng sợ kia cũng không tìm được." Tạ Cô Hồng nói.
Cố Thanh Sơn khó tin nhìn đối phương.
Giấu một thời khắc đi, không để bất kỳ ai tìm được.
Đây là sức mạnh to lớn cỡ nào.
Nhân tộc lại có người lợi hại như vậy?
Hắn bỗng nghĩ tới Bóng Chồng thời đại.
Hàng ngàn Bóng Chồng thời đại, trong đó mỗi một Bóng Chồng đều là phân đoạn của một thế giới song song thật sự, đây đúng là chuyện không thể nào tưởng tượng.
Đây chính là thế giới song song.
Cũng chỉ khi độ bốn kiếp lớn, mình mới được tiếp xúc với chính bản thân ở những thế giới khác.
Nếu Nhân tộc quả thật có thể liên kết với các thế giới song song, cần gì phải trốn tránh Quái vật Vực Sâu nữa?
"Ta biết cậu nhất định rất bất ngờ, thành thật mà nói, bọn ta cũng vậy." Tạ Cô Hồng nói.
Ông lộ ra vẻ hồi tưởng, cả người chìm trong cảm xúc khó nói nào đó đã qua.
Những tu sĩ khác trông cũng có vẻ buồn rầu.
"Rốt cuộc đây là chuyện gì?"
Cố Thanh Sơn không nhịn được hỏi.
"Tất cả vấn đề đều nằm ở chỗ song kiếm Thiên Địa." Tạ Cô Hồng nói.
Một đại tu sĩ khác tiếp lời: "Thật ra thì khoảng thời gian mà Địa kiếm và con gái của Tạ Cung Chủ rời khỏi, là do Tiên vương đặc biệt lựa chọn dành cho người đến từ tương lai trải qua, sau đó, Nhân tộc sẽ bước vào thời khắc cuối cùng của huỷ diệt."
Cố Thanh Sơn suy tư nói: "Nói cách khác, trước khi Địa kiếm bị mang đi, đã xảy ra chuyện quan trọng."
"Đúng, lúc Địa kiếm bị mang đi, Thiên kiếm đã sắp được đúc xong." Tạ Cô Hồng nói.
"Căn cứ vào bản vẽ chế tạo bọn ta biết được, muốn thức tỉnh thần thông của Địa kiếm, phải lệ thuộc vào Thiên kiếm."
"Cho nên bọn ta mang Địa kiếm đến nơi chế tạo Thiên kiếm, để Tiên vương đích thân trông chừng."
"Khi Thiên kiếm sắp đúc xong, hai thanh kiếm bỗng nhiên xuất hiện tình trạng kì lạ."
"Một vài quái vật hoàn toàn không thể chống lại đã xuất hiện."
"Bọn chúng vừa tranh đấu với nhau, vừa dẫn tới rất nhiều bộ phận cấu thành của binh khí trong hư không, dường như muốn kết hợp song kiếm Thiên Địa thành một binh khí hoàn chỉnh."
“Tiên vương là người chủ trì cả quá trình chế tạo, lúc ấy đang nắm giữ binh khí kia, trong thời gian ngắn bọn chúng không thể giết chết ngài ấy, huống chi bọn chúng quan tâm đến cuộc tranh đấu với nhau hơn”
"Tiên vương dĩ nhiên cảm thấy tình huống vô cùng nguy hiểm, lập tức tách song kiếm ra, để Tạ cung chủ mang theo Địa kiếm nhanh chóng rời khỏi."
"Ngài ấy đã phát động sức mạnh mà binh khí kia cho mình, ngăn cản lại tất cả quái vật."
"Sau này bọn ta phỏng đoán, có lẽ đám quái vật khủng khiếp kia cũng không ngờ món binh khí ấy lại làm được đến mức này, cho nên bọn chúng xem thường Tiên vương, đây chính là sai lầm lớn nhất của bọn chúng."
"Món binh khí ấy đã làm đến bước nào?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Mấy vị đại tu sĩ bắt đầu im lặng.
Đối với chuyện kia, đến nay trong lòng bọn họ vẫn còn cảm giác sợ hãi.
Cuối cùng vẫn là Tạ Cô Hồng nói: "Khi song kiếm Thiên Địa bị bộ phận cấu thành của binh khí khác kết hợp lại, biến thành một loại binh khí khác, nó trực tiếp xé rách thời không, cắt đứt rất nhiều phân đoạn đến từ thế giới song song khác, tạo thành vô số Bóng Chồng thời đại."
"Tiên vương thừa cơ hội này, lại phát động một năng lực khác của binh khí ấy: Thời khắc vĩnh hằng."
"Cái gọi là thời khắc vĩnh hằng, chính là giấu đi một thời khắc nào đó của thế giới này, chỉ có người đã đạt đến một điều kiện nào đó mới có thể tiến vào được, còn bất kì ai cũng không thể"
Cố Thanh Sơn không nhịn được hỏi: "Giấu cũng vô ích thôi, những quái vật kia vẫn còn ở đó."
Tạ Cô Hồng nói: "Nhưng Địa kiếm đã bị ta mang đi, bọn chúng không thể nào lấy được món binh khí mà song kiếm Thiên Địa tạo thành kia nữa."
Một đại tu sĩ khác nói tiếp: "Hơn nữa Thiên kiếm vẫn chưa hoàn toàn đúc xong, vẫn còn thiếu một bước chế tạo quan trọng nữa."
"Cho nên các quái vật không chỉ không có được Địa kiếm, mà còn không lấy được Thiên kiếm."
Đang lúc nói chuyện, Cố Thanh Sơn bỗng nhiên để ý thấy những người này đều bật cười.
"Mấy người."
"Không sao." Tạ Cô Hồng nói: "Bọn ta chỉ đang cảm khái, thắng lợi cuối cùng rốt cục vẫn thuộc về Nhân tộc."
Bóng hình các tu sĩ dần dần trở nên mờ nhạt.
"Đúng vậy, nếu cậu đã đến nơi này, bọn ta lập tức có thể làm phép kích hoạt ngọc điệp cuối cùng, kéo cả cơ thể cậu qua đây." Một tên đại tu sĩ nói.
"Chờ sau khi cậu hoàn toàn qua đây, bọn ta sẽ hoàn toàn huỷ diệt lối đi này, cứ như vậy, các quái vật sẽ chẳng bao giờ phát hiện được mọi thứ ở đây."
"Bọn ta sẽ để tất cả bản lĩnh của mình ở trong ngọc điệp, truyền thụ cho cậu."
"Từ nay về sau, cậu sẽ được sinh sống và tu luyện an toàn ở thế giới này, dẫn dắt Nhân tộc ở đây phát triển, dần dần trở nên mạnh mẽ, cuối cùng vượt qua thời đại của chúng ta."
Cố Thanh Sơn hoảng hốt vội nói: "Không được, mục đích ta tới thời thượng cổ là để cứu Địa kiếm."
Lúc này bóng hình của những người khác đã dần dần biến mất, duy chỉ còn Tạ Cô Hồng vẫn chưa hoàn toàn tản đi.
Tạ Cô Hồng nói: "Dĩ nhiên, cậu còn có một lựa chọn khác, đó chính là lựa chọn quay về đường cũ, bọn ta sẽ để phương pháp tiến vào thời khắc cuối cùng kia vào ngọc điệp."
Bóng người của ông ta cũng dần dần trở nên mơ hồ.
"Bọn ta chỉ là một phần hồn, nhưng bọn ta có được sức mạnh mà Tiên vương ban tặng để đi đến một khắc chân thực cuối cùng hoặc là khiến cậu ở lại thời đại này"
Cố Thanh Sơn nói: "Mấy người đưa sức mạnh cho ta, sau đó bản thân sẽ chết?"
Tạ Cô Hồng lắc đầu bật cười: "Thân là người tu hành, chết chẳng qua là một loại nghỉ ngơi, chỉ là bọn ta gửi gắm hi vọng vào tương lai, sau đó rời khỏi đây."
Bóng người ông càng thêm mơ hồ.
"Ở lại hay đi chiến đấu một trận, đều do cậu quyết định; còn nữa, cuối cùng hãy thay ta đi thăm Linh Nhi, sau khi mộng cảnh này kết thúc, nó sẽ xuất hiện trong giấc mộng của chính mình."
Tạ Cô Hồng thở dài một tiếng, trong giọng điệu thản nhiên, lần đầu tiên mang theo chút tiếc nuối.
"Phải tỉnh mộng rồi, đáng tiếc ta không thể đợi nó."
Cố Thanh Sơn bỗng im lặng, nói tiếp: "Yên tâm, sau này người đã sống rất tốt, còn nhận mấy người học trò, người chung sống với những đệ tự ấy như người một nhà”
Tạ Cô Hồng cười cười, trên mặt ít nhiêu đã thả lỏng.
"Vậy thì tốt."
Nói xong câu này, ông hoàn toàn biến mất trước mặt Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đứng tại chỗ thêm một hồi.
Chẳng biết lúc nào, trong tay hắn đã có thêm một ngọc điệp.
Dựa vào ngọc điệp này, hắn có thể trở lại đường cũ, đi đến thời khắc chân thực cuối cùng.
Dĩ nhiên, hắn cũng có thể thoát ra khỏi giấc mơ của Tạ Đạo Linh, đồng thời kéo cơ thể của mình ở điện thần vương qua đây, từ đó trở về với cuộc sống của thời đại này.
Cố Thanh Sơn vuốt ve ngọc điệp, cẩn thận để nó vào chỗ sâu nhất trong thức hải.
Đám quái vật của Vực Sâu Vĩnh Hằng cuối cùng không thể tìm thấy chiếc ngọc điệp này ở bất kì thời không nào nữa.
Đây là vật quý báu nhất.
Đây là nơi có một tia sống sót của Địa kiếm.
Nó sẽ đưa mình đến thời khắc cuối cùng của trận quyết chiến xa xưa, đi truy tìm Thiên kiếm.
Người đã đi.
Nước sông cuồng cuộn, mây vờn đỉnh núi xanh.
Giấc mộng sắp kết thúc.
Cố Thanh Sơn đứng ở bên bờ, trong lòng có chút phiền muộn.
Hắn toả ra Thần Niệm quét qua toàn bộ động tiên Hoang Vân, rất dễ dàng phát hiện một cô gái đang ở trên ngọn núi chính của Hoang Vân.
Đó là Tạ Đạo Linh.
Cố Thanh Sơn khẽ cử động cơ thể, lướt qua nước sông cuồn cuộn, rồi sau đó bay thẳng lên, đứng ở trên không nhìn về phía đạo quán trên đỉnh ngọn núi chính của Hoang Vân.
Một cô gái đang ngồi ở trên bậc thềm trước quán, lấy tay chống cằm, lẳng lặng nhìn về những ngọn núi thấp thoáng dưới đám mây lơ lửng.
Dáng người nho nhỏ.
Một mình cô độc, ở trong mộng cảnh này.
Cha nàng đã qua đời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.