Chương trước
Chương sau
Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng thở hắt ra.
Vẫn ổn, nhân tộc của thời cổ đại cuối cùng cũng làm ra được một chuyện ra hồn.
Nếu là như thế này, vậy bản thân không cần phải lo lắng rồi.
“Đi thôi, tầng này không có món gì ta có thể dùng nữa, chúng ta đến tầng cuối cùng.” Cố Thanh Sơn nói.
“Thật không biết tầng cuối cùng để bảo bối gì.” Sơn Nữ hiếu kỳ nói.
Cố Thanh Sơn mỉm cười: “Mặc kệ là để thứ gì, Tạ Cô Hồng chắc chắn đã lấy đi pháp môn thả ra Bóng Chồng thời đại]
“Tại sao lại như thế?” Sơn Nữ hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Bóng Chồng thời đại là vô số mảnh của thời không song song, ngoại trừ nhân tộc của thời cổ đại, ai có thể sáng tạo ra thuật pháp thời không không thể ngờ được như thế?”
Sơn Nữ suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu.
Hai người bay lên trận pháp di chuyển, rời khỏi tầng thứ ba mươi lăm.
Tâng thứ ba mươi sáu.
Đây là tầng cuối cùng của cả thông đạo bảo tàng.
Ở bên ngoài trận pháp di chuyển, những nơi cất giấu bảo vật đều trống rỗng, dường như là không có cái gì vậy, chỉ duy nhất có hai bục cao dựng thẳng ở vị trí trung tâm.
Cố Thanh Sơn và Sơn Nữ bay vút qua đó.
Chỉ thấy trên hai bục cao, một chỗ đã không còn món đồ gì, còn một chỗ khác đang đặt một cái bình ngọc thân dài miệng rộng.
Cố Thanh Sơn và Sơn Nữ đưa mắt nhìn nhau.
Cảnh tượng này quá thật là quá mức đơn sơ rồi, không phù hợp với kỳ vọng trong lòng họ một chút nào.
Cố Thanh Sơn đầu tiên là đến trước mặt cái bình ngọc.
Lập tức có một Ngọc Giản xuất hiện trong hư không.
Thần niệm của Cố Thanh Sơn nhìn thấu trong đó, rất nhanh đã hiểu được ý nghĩa của cái bình ngọc này.
Bất kỳ ai cũng có thể mở bình ngọc ra.
Bình ngọc sẽ tự cảm giác được tu vi của người mở bình, và tặng một viên đan phá cảnh giới cổ xưa tương ứng.
Phá cảnh đan cực cổ là một thứ rất là thực tế, có thể giúp đỡ tu sĩ lập tức đột phá một cảnh giới quan trọng.
Loại đan dược này tuy là thần kỳ, nhưng trong cuộc đời mỗi một tu sĩ, chỉ có thể dùng một viên.
Muốn biết cụ thể thì đến trước mặt bình ngọc nói.
Nếu như người mở bình là cảnh giới Loạn Tinh, như vậy nhất định sẽ có một viên phá cảnh Quy Nguyên đan bay ra, rơi vào trong tay người mở bình.
Tu sĩ cảnh giới Loạn Tinh ăn viên đan này, thì sẽ lập tức đột phá đến cảnh giới
Quy Nguyên.
Nếu như người mở bình là Cảnh giới ba nghìn thế giới, vậy bình ngọc chắc chắn sẽ xuất hiện một viên Tứ trụ phá cảnh đan cực cổ.
Tu sĩ sẽ trực tiếp tiến vào cảnh giới Tứ Trụ.
Đây đã sớm được thiết kế sẵn rồi, mỗi một người chỉ có thể lấy được một viên đan, nếu lấy thêm lập tức sẽ bị đá khỏi thế giới này.
Sơn Nữ cũng đã xem xong thuyết minh trong Ngọc Giản.
“Công tử?” Cô lộ ra sắc mặt vui mừng.
“Ừm, lấy đi.” Cố Thanh Sơn gật đầu nói.
Món đồ ở bục cao khác đã bị Tạ Cô Hồng lấy đi, Sơn Nữ cũng chỉ có thể lấy một viên phá cảnh đơn rồi.
Sơn Nữ đi lên trên, mở nắp của bình ngọc ra.
Một viên đan dược phát ra tầng tầng ánh sáng may mắn từ trong bình ngọc bay ra.
Sơn Nữ đón nhận viên đan, bấm tay bắn ra.
Đan dược rơi vào trong tay của Cố Thanh Sơn, lập tức nảy lên, muốn bay vào trong miệng của hắn.
Cố Thanh Sơn nhanh chóng bắt lấy viên đan, bỏ nó vào trong một cái hộp ngọc.
Bây giờ Cố Thanh Sơn không dám dùng nó.
Cảnh giới của hắn thấp như thế, một khi để viên đan dược này nhập vào người, vốn không cách nào chịu được dược lực, sẽ trực tiếp bị linh lực bành trướng và phá hủy toàn bộ kinh mạch mà chết.
Cố Thanh Sơn cẩn thận bỏ hộp ngọc vào trong túi trữ vật.
Triệu Vô Tung là cường giả của Không Luân cảnh.
Cũng tức là nói, lúc bản thân đạt đến Không Luân cảnh, mới có thể sử dụng viên phá cảnh đan này, lập tức trở thành cảnh giới Ba nghìn thế giới.
Đây là chuyện không thể nào tin được, nhưng đối với kỹ thuật luyện đan của thời đại cực cổ mà nói, đúng thật là đã có thể đạt đến bước này.
“Ngọc bội Duy tôn và Phá cảnh đan đều là thứ tốt, thu hoạch lần này của chúng ta không tồi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Bây giờ phải quay về sao?” Sơn Nữ hỏi.
Cố Thanh Sơn ngược lại trầm ngâm không nhúc nhích.
“Công tử?” Sơn Nữ nghi hoặc nói.
“Sư phụ có thể nhịn được sự dụ hoặc trực tiếp tiến vào thánh cảnh Tứ Trụ, lấy đi pháp thuật Bóng Chồng thời đại, thật sự khiến ta kính nể.” Cố Thanh Sơn nói.
“Nhưng mà cuối cùng ta vẫn muốn xác nhận một chút.”
Hắn đi ra một chỗ khác của bục cao, rất nhanh đã đứng vững ở trên bục cao.
Lập tức có một Ngọc Giản xuất hiện trong hư không.
Ngọc Giản này vẫn như cũ ghi chép lại tin tức bảo vật đặt ở trên bục cao.
Thần niệm của Cố Thanh Sơn quét qua, tin tức trên Ngọc Giản rất nhanh xuất hiện trong lòng hắn:
[Kiếm thuật giết địch.]
[Đây là bản chất của việc rèn luyện kiếm thuật giết địch, là các loại kỹ xảo của việc tu hành kiếm thuật của nhân tộc tập hợp mà thành, tinh xảo tuyệt diệu.]
Cố Thanh Sơn giật mình.
Cái gì?
Là kiếm quyết mà không phải là thuật pháp thời đại Trùng Ảnh?
Chẳng lẽ trong bảo tàng của nhân tộc thời kỳ cực cổ, không có thuật pháp Bóng Chồng thời đại?
Cố Thanh Sơn giật mình một lúc.
Đây là chỗ không có khả năng xảy ra vấn đề nhất trong suy đoán của hắn.
Kết quả vừa vặn lại nằm ngay chỗ này, xuất hiện chuyện không thể nào tưởng tượng được.
Tạ Cô Hồng lấy đi không ngờ lại là kiếm pháp cực cổ, mà không phải là pháp thuật Bóng Chồng thời đại.
Pháp thuật Bóng Chồng thời đại rốt cuộc đến từ đâu?
Nếu như nói là tộc Hoang Cổ, thậm chí là Chân Thần của vực sâu vĩnh hằng, bọn họ sao có thể giao lại pháp thuật cao cường như thế cho nhân tộc?
Xem ra trong thời đại này, còn có rất nhiều thay đổi, bản thân không thể nào phát giác được.
Cố Thanh Sơn đứng trước mặt Ngọc Giản đang lơ lửng, trầm ngâm không ngừng.
Hắn đem Thần niệm nhập vào trong Ngọc Giản, lần nữa quét.
“Kiếm thuật giết địch……”
“Cái tên này tại sao nghe ra có chút quen tai?”
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm, trong đầu ra sức nhớ lại.
Hắn bỗng nhiên dùng tay ấn vào trong túi trữ vật, bắt đầu tra tìm đồ trong túi trữ vật.
Mục tiêu mà hắn muốn tìm kia thực sự quá mức khổng lồ, đến mức bị hắn phát hiện trong nháy mắt.
Ngọc Giản kích cỡ lớn.
Đây là quà tặng đến từ Tạ Cô Hồng.
Tạ Cô Hồng đã đem tất cả những thứ cả đời này học được bỏ vào trong Ngọc Giản.
Cố Thanh Sơn từng xem lướt qua nội dung trong đó, đối với cái tên “Kiếm thuật giết địch” này có chút ấn tượng mơ hồ.
Chẳng qua cái tên “Kiếm thuật giết địch” này có chút mộc mạc rồi, hơn nữa điều kiện học tập rất cao, bản thân nhìn lướt qua đã không chú ý nữa.
Ai có thể ngờ được, đây lại là kiếm thuật của thời đại cực cổ!
Thời đại cực cổ đó.
Kiếm pháp của thời đại đó, đến tột cùng là như thế nào?
Cố Thanh Sơn vội vàng tìm ra môn kiếm thuật này.
Chỉ nhìn thấy bên cạnh môn kiếm thuật này, Tạ Cô Hồng đã viết một dòng ghi chú:
“Đây là một môn kiếm thuật quá mức tưởng tượng, sau một thời gian dài nghiền ngẫm, ta đã hiểu ra một chuyện: với trình độ kiếm thuật của ta, còn cần phải tinh tiến vượt qua thêm mấy lần, mới có khả năng có được chút gì đó đối với môn kiếm thuật này.”
Cố Thanh Sơn vì đó mà câm nín.
Ngay cả Tạ Cô Hồng cũng không học được môn kiếm thuật này!
Không đúng, không phải là không học, mà là tạm thời không cách nào học được.
Cố Thanh Sơn lắc lắc đầu, mang theo tâm trạng sùng kính, nhập Thần niệm vào trong phần liên quan đến “Kiếm thuật giết địch” của Ngọc Giản.
Hắn cố hêt sức đi thử lĩnh ngộ “Kiếm thuật giết địch”.
Một lát sau.
Ừm……
Quả nhiên là……
Hoàn toàn xem không hiểu……
Cố Thanh Sơn không cam tâm, tầm mắt quét qua giao diện Chiến Thần.
Trên giao diện Chiến Thần sớm đã có rất nhiều dòng chữ màu vàng không ngừng xuất hiện.
[Kiếm thuật giết địch.]
[Đây là kiếm pháp cực cổ, dùng để kết thúc tất cả mọi thứ.]
[Bơi vì cảnh giới của ngài còn quá thấp, tạm thời không cách nào lĩnh ngộ được môn kiếm thuật này một cách tốt nhất.]
[Sử dụng hồn lực lĩnh ngộ kiếm thuật này, ngài cần phải bỏ ra 10000000000000000000000000000000000000000000 điểm hồn lực.]
Cố Thanh Sơn đếm một hồi số 0, ho nhẹ một tiếng nói: “Sơn Nữ, chúng ta đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.