Chương trước
Chương sau
Ngọc bội hồ lô đó run lên một chút, nhanh chóng gia tăng tốc độ.
Nhưng mà vẫn rất là chậm.
Cố Thanh Sơn sử dụng một pháp quyết khống chế đồ vật, một chút đã thu ngọc bội đến đây.
“Công tử?” Sơn Nữ nghi hoặc nói.
“Trăm triệu năm quá lâu, thời gian quá dài, ta nghĩ nó đã không còn sức lực gì rồi, thực ra ta cũng đã nhìn trúng nó rồi, cho nên ta cũng bày tỏ một chút thành ý của mình.”
Cố Thanh Sơn cảm khái nói.
Sơn Nữ mỉm cười: “Quân tử vô cố, ngọc bất khứ thân-Ngọc bội đúng thật là rất thích hợp với công tử.” (Quân tử không chết, thì ngọc không rời thân)
“Quân tử không dám nhận, ta chỉ là kiếm tu mà thôi.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn nhìn chăm chú vào ngọc bội hồ lô, trên giao diện Chiến Thần đột nhiên xuất hiện từng dòng chữ nhỏ màu vàng:
[Cực cổ chi vật, Ngọc bội: Duy tôn.]
[Ngọc bội này hình thành tự nhiên, là chuông của đất trời cổ xưa hóa thành, thường ẩn nấp bên trong vô hình, khi nào vui vẻ mới hiện thân.]
[Thần thông trang bị của Ngọc bội này là: Tá Càn Khôn.]
[Thần thông trang bị của Ngọc bội này là: Bách Đăng Minh.]
[Thần thông trang bị của Ngọc bội này là: Ngọc Vô Hạ.]
[Thuyết minh: Chỉ có Ngọc bội tự mình nói với ngài, ngài mới có thể biết được thuộc tính cụ thể liên quan đến thần thông.]
Cố Thanh Sơn nhìn dòng thuyết minh cuối cùng, không khỏi nhướng mày.
Trong những món đồ hắn từng tiếp xúc, chỉ có loại tồn tại mạnh mẽ nhất, mới có thể tồn tại tình huống như vậy.
Địa kiếm, Triều Âm, Sơn Nữ đều tự mình nói cho Cố Thanh Sơn, bản thân trang bị sức mạnh gì.
Những tình huống này xuất hiện trong phi kiếm đều rất là bình thường.
Mà bây giờ, một miếng ngọc bội nhỏ nhoi cũng có thể đạt đến trình độ này.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên dời tầm mắt đến hàng chữ thứ hai chói sáng kia.
Thông qua sự lí giải về mặt chữ, cũng tức là nói lúc Ngọc bội muốn gặp người, nó mới chủ động xuất hiện.
Ngoại trừ tình huống này ra, bình thường không ai có thể tìm được nó.
Điều này rất không bình thường.
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm: “Xem ra rất là lợi hại.”
“Hưu……”
Ngọc bội hồ lô truyền đến một âm thanh yếu ớt.
Cố Thanh Sơn vuốt ve miếng ngọc hồ lô trong tay, tỉ mỉ cảm nhận ý niệm trên miếng ngọc hồ lô truyền đến.
“Đói?”
Hắn bất ngờ nói.
Trước giờ chưa từng nghe nói, bảo vật còn có thể có cảm giác đói.
“Công tử, ngọc bội này làm sao vậy?” Sơn Nữ hỏi.
“Ừm……Sơn Nữ, cô có từng cảm thấy đói bụng không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Không có, ta là linh của Lục giới thần sơn, không cần ăn uống.” Sơn Nữ nói.
Cố Thanh Sơn gật gật đầu, lại hỏi: “Ngọc bội này có lẽ đã bị bỏ ở đây thời gian quá lâu, nó nói với ta nó đói rồi, Sơn Nữ, nếu như trong một thời gian dài cô không bổ sung bất kỳ năng lượng gì, cô có cảm thấy đói hay không?”
Sơn Nữ nói: “Sẽ không, Lục giới Thần Sơn là sức mạnh vĩ đại vì muốn bảo vệ thế giới nên mới hình thành, chỉ cần Thần Sơn còn sống một ngày, thì ta sẽ có sức mạnh của Thần Sơn, không cần bổ sung những cái khác.”
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn miếng ngọc hồ lô, hỏi: “Ngươi muốn ăn cái gì?”
"Hưu......"
Ngọc hồ lô khẽ động một chút, phát ra âm thanh yếu ớt.
Cơn gió vô hình không ngừng xoay quanh miếng ngọc hồ lô, sau đó từ từ tản đi.
Cố Thanh Sơn biến sắc.
Đây là dị tượng hồn lực xuất hiện.
Chẳng lẽ ngọc hồ lô này cần chính là hồn lực?
Đúng vào lúc này, giao diện Chiến Thần nhanh chóng xuất hiện hai dòng chữ nhỏ màu vàng sáng lóa:
[Ngọc bội: Duy tôn khát vọng nhận được một ít hồn lực.]
[Ngài có bằng lòng trả 100 điểm hồn lực, giúp đỡ nó bồi dưỡng pháp thể không?]
Cố Thanh Sơn nhìn qua chỉ có 100 điểm, dứt khoát trực tiếp điều động linh lực trong cơ thể, truyền vào trong ngọc hồ lô.
Từ kỳ Luyện khí đã bắt đầu tiếp xúc với hồn lực, cho đến bây giờ, hắn đã không cần dựa vào hệ thống, tự mình có thể vận dụng một chút hồn lực rồi.
Ngọc hồ lô có được hồn lực, liên tục phát ra âm thanh hài lòng thỏa mãn.
Sau đó nó đã không động đẩy nữa rồi.
Bất động rồi?
Cố Thanh Sơn nhìn Sơn Nữ, bày ra vẻ mặt nghi vấn.
“Nó như vậy là tình hình gì?”
“Ngủ rồi, ta cảm thấy có lẽ nó đã bước vào một loại trạng thái hồi phục.”
Sơn Nữ nói.
Cố Thanh Sơn đột nhiên bừng tỉnh.
Có lẽ là trải qua thời gian quá dài, ngọc hồ lô cần phải từng bước từng bước khôi phục sức mạnh.
Cố Thanh Sơn đã thu ngọc hồ lô về.
“Đi thôi, Sơn Nữ, tầng này, không còn món đồ gì thích hợp với ta nữa, chúng ta đi qua tầng tiếp theo.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vâng ạ.” Sơn Nữ đáp.
Bọn họ nhanh chóng bay vút lên pháp trận di chuyển, rời khỏi tầng này.
Tầng thứ ba mươi lăm.
Cố Thanh Sơn và Sơn Nữ cùng nhau xuất hiện.
Cả một bảo tàng thông đạo, đây đã là tầng thứ hai đếm ngược.
Dựa theo sự quan sát cả một đường đến đây, số tầng càng cao, bảo vật càng ít, nhưng lại là bảo vật cực kỳ quý hiếm.
Trong tầng thứ ba mươi năm, tổng cộng có 4 cái bục cao.
Trong đó có hai bục cao đã trống rồi, chỉ còn lại hai bục cao kia là còn bày ra vật phẩm.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút đã hiểu ra.
Đại hán khôi ngô và lão giả tóc trắng thực ra sớm đã có năng lực tiến vào trong này, hai món đồ ở đây rất có thể là hai người bọn họ đã lấy đi.
Còn về đồ để trên hai bục cao còn lại, lần lượt là một cây Đàn cổ và một thanh Chùy đồng khổng lồ.
Đàn cổ phát ra âm thanh như có như không, khiến người khác không khỏi nhớ lại chuyện xưa, nhưng mà càng suy nghĩ nhiều, thì càng trầm mê trong đó.
Cố Thanh Sơn dùng một giây thời gian để từ trong đó thoát ra.
Cho dù như vậy, sau lưng hắn cũng toát ra cả một lớp mồ hôi lạnh dày đặc.
Nếu như cứ bị tiếng đàn cổ khống chế, e là đến cuối cùng cả người đều sẽ không cách nào thoát ra được, hoàn toàn bị lạc trong hồi ức.
Cố Thanh Sơn trở nên cảnh giác, mặc kệ cây Đàn cổ kia.
Hắn đi đến trước mặt thanh Chùy đồng.
Đây là một thanh Chùy đồng khổng lồ dài đúng năm mét, vốn không cách nào tưởng tượng được rốt cuộc là người như thế nào sẽ dùng binh khí khổng lồ như thế.
Nhưng mà lúc Cố Thanh Sơn đứng trước mặt thanh Chùy đồng, lập tức có một Ngọc Giản xuất hiện trong hư không, chậm rãi rơi vào tay của Cố Thanh Sơn.
Thần niệm của Cố Thanh Sơn quét qua, rất nhanh hiểu được giá trị của thanh Chùy đồng này.
Đây là một thanh hồn khí.
Trong chín trăm triệu tầng thế giới, hồn khí là bảo vật chí tôn vô thượng, một khi xuất hiện sẽ dẫn đến một trận mưa máu.
Lúc trước Lola tùy tiện vứt ra một món hồn khí, Ma Mẫu nguyên thủy lập tức đồng ý kế hoạch hợp tác chiến đấu của Cố Thanh Sơn.
Có thể thấy hồn khí là vật quý giá như thế nào.
Muốn khởi động một món hồn khí, bắt buộc phải dùng hồn lực mới được.
Đợi đã!
Chẳng lẽ nói, ngọc hồ lô mà bản thân có được kia cũng là một loại hồn khí?
Nhưng mà ngọc hồ lô dường như đã rơi vào trạng thái ngủ say, tạm thời không thể trao đổi được.
Cố Thanh Sơn tạm thời dừng suy nghĩ lại, nhẹ nhàng đặt tay lên thanh Chùy đồng.
Trên giao diện Chiến thần từng hàng chữ nhỏ không biết mệt mỏi lại đột nhiên xuất hiện:
[Cực cổ chi vật, diệt giới chi chùy]
[Mười sáu vị tu sĩ nhân tộc cùng rót hồn lực vào, có thể khởi động thanh chùy này.]
[Dùng chùy diệt giới gõ vào đất trời, có thể khiến thế giới hủy diệt.]
[Thế giới nhỏ cần gõ hai mươi mốt lần, là có thể phá hủy đất đai, nước, lửa, gió, của thế giới nhỏ.]
[Thế giới bậc trung cần phải gõ ba mươi sáu lần.]
[Thế giới khổng lồ cần phải gõ tám mươi mốt lần.]
Cố Thanh Sơn vẫy tay Sơn Nữ: “Sơn Nữ, cô đến thử món đồ này xem.”
Bản thân đã được ngọc hồ lô nhận chủ, bây giờ Sơn Nữ có một lần lựa chọn đồ vật.
Binh khí khủng bố như thế, tốt nhất vẫn là để trong tay của bản thân, để tránh một số kẻ điên lấy đi.
Huồng hồ đây là sức mạnh có thể hủy diệt thế giới, nếu sử dụng tốt, không chừng sẽ có hiệu quả kỳ diệu.
Sơn Nữ đi lên, nắm lấy thanh chùy đồng khổng lồ đó.
Ba!
Tay của cô lập tức bị văng ra.
“Chuyện gì thế này?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Công tử, không được, ta cảm ứng được phải dùng một loại bí pháp đặc biệt mới có thể sử dụng nó.” Sơn Nữ nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.