"Đối với một số sự tồn tại tôn quý mà nói, tự mình ra tay với sư tôn ngươi, ngay lập tức sẽ tạo thành ảnh hưởng to lớn. Vì thế..."
Lời nói này đã rất rõ ràng.
Tạ Cô Hồng ra tiền tuyến xem xét tình huống, lại mất đi liên lạc.
Lúc này, trên chủ phong chỉ có ba đệ tử của hắn.
Đây là cơ hội tốt biết bao.
Ngộ nhỡ ba đệ tử xích mích, gấy ra chuyện mất mặt gì, thậm chí làm ra chuyện không thể vãn hồi trong cuốc thi đấu, lại bị người có dụng tâm đổ thêm dầu vào lửa, lập tức sẽ để cho toàn bộ giới tu hành đều biết."
Tạ Cô Hồng tất nhiên có cái danh "Không biết dạy trò".
Thân là đứng đầu một tông, lại bị gán bốn chữ "Không biết dạy trò" này, đường duy nhất có thể đi là từ chức thoái vị.
Cho dù hắn không lùi, đến lúc đó tự sẽ có thần linh lên tiếng.
Cố Thanh Sơn thở dài.
Hắn tiện tay vợt một cái, vân vê một chiếc lá đang bay trong mưa gió.
Lá cây khô héo một nửa, nửa còn lại xanh biếc, cũng không ai biết nó bay về phía nào.
Là nước chảy bèo trôi, hay là cưỡi gió bay lên?
Cố Thanh Sơn buông tay ra, mặc cho lá cây kia bị gió trên núi cuốn đi.
Lúc này Lạc Băng Ly tiếp tục nói: "Không thể làm trái ý chỉ của thần linh, đã ra lệnh chúng ta tuyển người đi tu hành ở Thần cung, chúng ta nhất định phải tuyển người."
"Cố Thanh Sơn, ngươi là đại đệ tử của chủ phong, đệ tử chủ phong các ngươi bắt buộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-gioi-tan-the-online-ngay-tan-cua-the-gioi/4568209/chuong-937.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.