Hai tháng sau.
Tiểu Vy dậy từ rất sớm chuẩn bị hành lý, hôm nay là ngày cô trở về thăm mẹ cùng mẹ ăn tết sau gần nửa năm xa cách. Bước xuống nhà nhìn thấy Tử Khâm đang chuẩn bị rất nhiều quà cáp cô thắc mắc bước đến hỏi.
“Anh mua gì mà nhiều vậy!”
“Anh chuẩn bị ít quà về cho mẹ.”
Nhìn những món quà đắt tiền, Tiểu Vy không khỏi nhíu mày nhìn anh càm ràm.
“Dù biết là làm quà cho mẹ, nhưng anh cũng không nên quá phung phí như thế. Quan trọng là ở tấm lòng, anh đi làm kiếm tiền cực khổ cũng nên tiết kiệm chứ! Mẹ cũng đâu có đòi hỏi anh phải mang quà đắt tiền thế này về chứ!”
Nhìn bà cụ non của anh đang càm ràm, chẳng những anh không khó chịu mà còn kéo cô ngồi vào lòng mình nhẹ giọng.
“Những thứ này không đáng bao nhiêu cả, chẳng lẽ em sợ chồng em vì mua những thứ này mà phá sản sao? Chồng em nghèo đến thế à!”
“Em biết anh sẽ không vỡ nợ vì mua những món đồ này, nhưng anh kiếm tiền cũng đâu có dễ. Mẹ nhìn thấy những món quà này cũng sẽ nói như em thôi.”
Lục Tử Khâm cảm thấy dường như anh vẫn chưa nói thật với cô là mình làm nghề gì thì phải. Mà cô ấy cũng chưa từng hỏi, chẳng lẽ cô thật sự không muốn biết sao. Dù là thế cũng nên nói cho cô biết để tránh cô nghĩ chồng của mình nghèo lắm. Nghĩ thế, Lục Tử Khâm tìm lấy tờ báo với gương mặt mình trên ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-gia-la-vi-hon-phu/3489917/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.