Tiêu Quốc Huy vừa nói vừa chậm rãi bước về phía cô, Nhược Hân dường như có chút bình tĩnh lại khi nghe tiếng nói của Tiêu Quốc Huy, vẫn một ánh mắt sợ hãi cô nhìn về phía anh đang tiến gần lại phía mình. Anh lại nói.
“Nhược Hân nghe lời nào, đưa tay cho tôi!”
Mọi người đứng im theo dõi quá trình tiếp cận của Tiêu Quốc Huy, nhìn thấy Nhược Hân dần bình tĩnh e dè đưa tay về phía Tiêu Quốc Huy, anh nhanh nhẹn nắm lấy tay cô kéo về phía mình ôm lấy dỗ dành. Giây phút ấy mọi người có mặt cũng thở phào nhẹ nhõm sau thời gian tim muốn rơi ra ngoài vì hành động của Nhược Hân. Nhìn thấy Nhược Hân đã bình tĩnh trở lại, y bác sĩ và mọi người cũng nhanh chóng rời khỏi phòng nhường không gian lại cho hai người. Ba Lục nhìn thấy con gái mình không hề bài xích với Tiêu Quốc Huy ông thắc mắc quay sang vợ mình hỏi.
“Cậu thanh niên này là ai? Có phải người đã cùng Tử Khâm cứu Nhược Hân không?”
“Đúng vậy, dường như con bé đối với cậu ta rất tin tưởng. Chỉ cần cậu ấy giúp Nhược Hân vượt qua cú sốc lớn này tôi bằng lòng với tất cả yêu cầu của cậu ấy.”
“Bà thay đổi rồi.”
“Tôi đã sai nhiều rồi, bây giờ liệu có còn kịp để sửa chữa không?”
“Kịp chứ! Chỉ cần chúng ta biết sai và sửa sai thì mọi chuyện cũng không phải là quá muộn đâu.”
…****************…
Thẩm Quân Dao ngồi co ro trên chiếc giường trong ngục tối. Ánh mắt thất thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-gia-la-vi-hon-phu/3489916/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.