Sau một giấc ngủ dài, Tiểu Vy vươn người nhướn đôi mắt vẫn còn buồn ngủ nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời sáng rồi sao? Cô nhớ mình chỉ mới ngủ một lúc thôi mà trời đã sáng rồi! Luyến tiếc giấc ngủ cô lại khép mắt đưa mặc dụi dụi vào chiếc gối kê đầu, bàn tay ôm lấy chiếc gối lớn bất đầu xoa nắn. Cảm giác đàn hồi dễ chịu từ nơi bàn tay mang lại làm Tiểu Vy thầm tán thưởng.Êm tay thật đấy! Chiếc gối ôm hôm nay sao lại giống cơ thể vạm vỡ của Lục Tử Khâm thế nhỉ! Cơ thể của Lục Tử Khâm???
Ý nghĩ trong đầu làm Tiểu Vy chợt nhớ ra, chẳng phải từ hôm qua hai người đã ngủ chung rồi sao? Vậy chiếc gối mà cô đang ôm ấp chẳng lẽ là… Mở mắt thật to nhìn lại thứ mình đang mò mẫn Tiểu Vy tá hỏa khi phát hiện bàn tay mình đang đặt trên ngực Tử Khâm, vã lại còn đặt hẳn bên trong áo anh chứ không phải đơn giản là đặt tay bên ngoài. Biết được mình đêm qua ngủ đã không kiểm soát được hành động mà ôm ấp anh, cô thu tay định rời giường. Ai ngờ Lục Tử Khâm đã vội bắt lấy tay cô ngay khi cô định bỏ trốn nói.
“Lý Tiểu Vy! Em lại lợi dụng lúc anh ngủ mà thừa cơ hội chiếm tiện nghi của anh, giờ định trốn sao?”
“Em …em đâu có đâu.”
“Vậy bàn tay em đang làm gì vậy?”
“Em …em chỉ vô tình thôi, em không cố ý mà.”
“Vô tình? Vô tình của em là cởi hết cúc áo của anh như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-gia-la-vi-hon-phu/3483968/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.