Lãnh Di Mạt biết rất rõ hắn đang nói đến chuyện gì, vừa rồi trong lúc hắn đang lên đến cao trào thì cô đã cắn vào thứ thô to chặn đến cổ họng mình, khiến hắn nhất thời tức giận mà tát cô mấy cái. Cho dù có bị đánh thì cô vẫn thấy rất tiếc vì không thể cắn gãy thứ đó của hắn. Cô trừng mắt nhìn kẻ thù trước mặt, nghiến răng nhả ra từng chữ một.
- Đồ bệnh hoạn! Tôi rất tiếc vì không thể cắn chết tên biến thái như ông.
Đối với những câu chửi mắng nganh ngạnh của cô thì Tả Bân không còn xa lạ gì nữa, nói chính xác hơn chính là chai lìa hoàn toàn. Bàn tay đeo nhẫn cọ xát vào làn da non mềm làm cho Lãnh Di Mạt theo phản xạ lại né tránh, còn hắn cứ ấn giữ phía sau gáy của cô.
- Đây chính là làm công cụ phát tiết của chú đấy. Sao nào? Lúc cháu sợ hãi nhất, tuyệt vọng nhất, cho nên mới cầu xin chú tha cho cháu mà, nếu cháu đã lật lọng như vậy thì...hay là chú lại cho cháu thử cảm giác nhẹ nhàng hơn?
Lãnh Di Mạt biết hắn đang ám chỉ đến mũi kim vừa rồi, nghe vậy thì mặt của cô liền biến sắc, trắng bệch như đang gặp ma. Thấy thái độ chuyển biến trong chốc lát của cô, Tả Bân lắc đầu tỏ vẻ chán nản.
- Mạt Mạt ơi Mạt Mạt, sao cháu càng lúc càng cho chú thấy những lời van nài lúc đó của cháu chẳng có thành ý chút nào vậy? Cháu cứ hứa một cách qua loa rồi lật lọng, chú phải tin cháu thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-dung-qua-day/365872/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.