Bây giờ thì Tả Bân đã hài lòng với lời cầu xin của Lãnh Di Mạt, cho nên hắn mới lấy kim tiêm kề bên cổ của cô về. Trên gương mặt điển trai, hoàn mỹ không chút điểm trừ của yêu nghiệt tái thế nở một nụ cười dụ hoặc, tà mị, còn giúp cô lau đi mồ hôi trên trán và vén gọn lại tóc lần nữa.
- Như vậy mới là Mạt Mạt ngoan của chú chứ. Mạt Mạt, đừng khóc, chú sẽ rất đau lòng đấy.
Với những hành động đó của hắn thì chắc chắn Lãnh Di Mạt không thể lạnh sống lưng hơn, cô rục người lại muốn né tránh bàn tay bên ngoài thì ân nhưng lại có thể bóp cổ của mình bất cứ lúc nào. Hắn đã thu kim tiêm kia về rồi, lẽ ra cô đã có thể thở phào một hơi, nhưng không. Tả Bân không dùng kim tiêm giày vò cô nữa nhưng không có nghĩa là hắn sẽ tha cho cô ngay, càng không phải sẽ cởi trói cho cô lúc này. Hắn đột nhiên đứng lên, ngay trước mặt của Lãnh Di Mạt và từng bước một cởi khóa quần.
Lãnh Di Mạt mơ hồ đoán ra được hắn đang muốn làm gì tiếp theo, từ nỗi sợ hãi còn chưa kịp tiêu tan thì nay cô lại phải đối mặt với một nỗi sợ khác. Thế nhưng lần này thì cô đã thực sự kiệt sức, có muốn kháng cự cũng vô năng, chỉ còn chút sức lực để thều thào mấy tiếng.
- Đừng mà, Tả Bân, ông thả tôi ra được không? Tôi không còn sức lực nào nữa, tôi xin ông, tha cho tôi đi được...ummm.....ummm...
Lời cuối cùng của Lãnh Di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-dung-qua-day/365871/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.