Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16
Chương sau
15. Khi đẩy cửa ra ngoài, Chu Tẫn quay đầu nhìn về phía ta. Xung quanh yên tĩnh lạ thường, ánh mắt của hắn khiến ta bối rối mà nắm chặt mép váy. Âm thanh xào xạc của cây rừng do chim bay xuyên qua vang lên mới xua tan sự im ắng đó. "Rất đẹp". Giọng nói của Chu Tẫn khàn khàn, nghe rất khó khăn như đang kiềm chế điều gì. Đáng lẽ phải nói lời cảm tạ nhưng bầu không khí này quá xấu hổ, ta chỉ đành cười cười: "Xinh đẹp đến mấy thì cũng thuộc về ngài". Chi bằng nhập vai luôn đi. Chu Tẫn đơ người một lúc rồi thở dài, cười nói: "Thật là dẻo miệng, ta dẫn nàng đi ngắm phố nhé". Trong xe ngựa, ta và Chu Tẫn mỗi người ngồi một bên, hắn cầm thanh đồng trộn lư hương còn ta dựa vào vách xe chợp mắt một lúc. Một cơn gió thổi qua khiến màn che bị thổi bay, lúc này ta thấy được Chu Sính mặc bạch y đang đứng dưới ánh trăng. Ta bàng hoàng nhìn chằm chằm vào y, có lẽ hôm nay y cũng đến Bành Thành cứu trợ thiên tai. Ở nơi này, người thì vợ con ly tán, kẻ lại chìm trong rượu thịt ngày đêm. Thật ứng với câu: "Chu môn tửu nhục xú, lộ hữu đống tử cốt". Dịch nghĩa: "Cửa son rượu thịt ê hề dư thừa đến nỗi bốc mùi hôi Thế mà bên đường lại có những bộ xương chết vì đói rét".
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16
Chương sau