“Nhưng bây giờ, Mộc Mộc đã đặt trọn vẹn trái tim vào cậu, và hiện tại lại mang thai, dù sao đi nữa giữa các bạn có những chênh lệch về tuổi tác, kinh nghiệm và nhiều mặt khác, không ai có thể nói chắc chắn được tương lai, tôi phải đảm bảo một số an toàn cho Mộc Mộc.”
Mẹ tôi không hề vòng vo, bà nói một cách trực tiếp.
Phó Quân Trạch gật đầu.
“Tôi hiểu. Chị cứ yên tâm, về mặt tài chính tôi có thể đáp ứng, sau hôn lễ, căn nhà cũng sẽ chuyển nhượng qua tên của Mộc Mộc, tôi cũng…”
Anh dừng lại một chút, mím môi, sau đó nắm lấy tay của tôi.
“Tôi sẽ không phản bội cô ấy.”
Câu “sẽ không phản bội” có thể coi là lời hứa anh dành cho tôi, cũng như cho mẹ.
Mẹ tôi nói lưu loát.
“Cậu yên tâm, số tiền hồi môn này không phải để chia chác, để Mộc Mộc tự giữ là được, tôi cũng sẽ dùng hết sức mình để chuẩn bị đồ dùng cho Mộc Mộc, không kém gì nhà khác, chắc chắn con bé sẽ không thiếu thứ gì.”
Phó Quân Trạch gật đầu, không nói thêm gì.
Không khí hơi căng thẳng.
Nhất là khi không nhắc tới việc sau này gặp gỡ bố mẹ Phó Quân Trạch, không khí càng trở nên nặng nề.
Đúng lúc đó, chú Trần phá vỡ bầu không khí căng thẳng đó.
“Chúng ta đi thôi, tôi đã đặt nhà hàng trước, chúng ta ra ngoài ăn tối và từ từ trò chuyện.”
Mọi người đồng ý, vui vẻ đứng dậy.
Tôi kéo tay Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-ay-hon-toi-15-tuoi/3487730/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.