Chương trước
Chương sau
"Gâu gâu gâu" trong sân truyền đến một trận tiếng chó sủa.
Tô Thi Thi vội vàng từ trên giường ngồi dậy, cô bây giờ đối với tiếng chó sủa đều cực kỳ mẫn cảm rồi.
"Hai cái đồ không lương tâm kia trở lại rồi sao?" Tô Thi Thi đi chân trần giẫm lên trên thảm trải sàn, chạy đến cửa sổ nhìn ra ngoài, nhất thời vui vẻ.
Chỉ thấy hai bóng dáng một vàng một đen núp ở trong chiếc xe ferrari màu đỏ, đang ngẩng đầu sủa liên hồi.
Bên cạnh xe thể thao, Tần Phong đang đứng. Bên cạnh anh, con ngựa cái đỏ thẫm đang cúi đầu gặm cỏ.
Tần tổng cúi gằm đầu, nửa khom người, đang làm vẻ cầu khẩn hai vị tổ tông trong xe.
"Cầu xin hai vị tổ tông của tôi ơi, nơi này mới là nhà của các ngươi. Chủ nhân của các ngươi đang chờ các ngươi kìa, van cầu các ngươi nhanh xuống xe đi!"
Tần Phong bộ dáng cực kỳ tiều tụy, đã muốn khóc cũng khóc không được rồi.
Anh đến bây giờ cũng chưa rõ ràng lắm, hai vị tổ tông này từ khi nào lại bò lên xe anh rồi!
Đại cẩu tử cùng Tiểu Vịnh phỏng chừng là bị nhốt lâu nên sợ, lại ở trong xe chết sống không chịu xuống. Tần Phong vừa đến gần, chúng nó liền há miệng một bộ dáng muốn cắn người, hung hãn dị thường.
"Tô Thi Thi, nhanh đem chó nhà em bắt đi!" Tần Phong ngẩng đầu nhìn thấy Tô Thi Thi đang trốn ở ban công lầu hai nhìn lén, lập tức trợn tròn mắt.
"Tần tổng, Ngọc đâu?" Tô Thi Thi thu lại tươi cười, trầm giọng hỏi.
"Em còn dám hỏi!" Tô Thi Thi nói chưa dứt lời, vừa nói, mặt Tần Phong nhất thời liền đen.
Ngày hôm qua anh đuổi theo ra ngoài, rất không dễ dàng mới đuổi kịp cô. Đột nhiên hai cái con chó chết tiệt không biết từ nơi nào vọt ra, trực tiếp đuổi con ngựa cái kia cùng Ôn Ngọc lập tức chạy!
Ôn Ngọc từ đầu không cho anh cơ hội giải thích, về đến nhà liền đóng cửa lại, mặc kệ anh kêu hô thế nào đều không để ý!
"Tô Thi Thi, uổng công anh đối với em tốt thế, em vậy mà ám hại anh như vậy!" Tần Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
Tô Thi Thi cười hì hì nói: "Lúc anh đổi bạn gái mới sao không nghĩ tới hậu quả ngày hôm nay?"
Tần Phong bị một câu kia làm cho nghẹn họng nói không nên lời.
Tô Thi Thi đang muốn nhân cơ hội trêu chọc anh vài câu, tầm mắt đột nhiên liền ngưng lại. Chỉ thấy Bùi Dịch từ trong biệt thự đi ra.
Cũng không biết Bùi Dịch đi ra từ lúc nào
Anh chỉ là đi đến bên cạnh xe, trừng mắt nhìn Đại cẩu tử và Tiểu Vịnh. Rồi sau đó, hai con chó vô pháp vô thiên kia, ỉu xìu nhảy xuống xe, đi theo phía sau con ngựa cái, ngoan ngoãn đi đến chuồng ngựa.
Tô Thi Thi chu mỏ, yên lặng lui về trong phòng ngủ.
Cô nghĩ tới tối hôm qua Bùi Dịch bắt cô làm thử tư thế mới, sắc mặt liền đỏ lên
Lúc cô đi xuống dưới lầu, Bùi Dịch cùng Tần Phong đang ngồi ở trên sofa trong khách dùng trà.
"Ăn xong bữa sáng rồi đi." Bùi Dịch thấy Tô Thi Thi nghĩ muốn trốn, lành lạnh liếc cô một cái.
Tô Thi Thi thấy bọn họ hai người tựa hồ có chuyện muốn nói, cười gượng nói: "Tôi dặn Tiểu Ưu làm một phần thức ăn nhanh, ăn ở trên xe là được rồi."
Cô nói xong, co cẳng chạy.
Không thấy được Tần Phong bộ dáng oán giận kia sao? Cô cũng không muốn ở trong này nghe anh ta kể khổ.
"Thi Thi à, anh tìm em mà!" Tần Phong ở phía sau đuổi theo kêu hô.
Tô Thi Thi lại không có nghe đến.
Trong phòng khách, đợi sau khi Tô Thi Thi rời đi, hai người đàn ông vẻ mặt chậm rãi trầm xuống, hai người sắc mặt đều đã cực kỳ ngưng trọng.
"Tôi tối hôm qua cả đêm không ngủ, xem xét động tĩnh ở xây dựng Minh Đỉnh." Tần Phong sắc mặt trầm trầm nhìn Bùi Dịch, "Hỗ Sĩ Minh hẳn là muốn chuẩn bị ra tay rồi."
Bùi Dịch gật đầu: " Hắn nếu còn không ra tay, liền không phải là mình rồi."
"Cậu thật sự nghĩ như vậy sẽ tốt sao?" Tần Phong vẫn lo lắng. Anh tối hôm qua lúc đuổi theo Ôn Ngọc ra ngoài, bỗng nhiên nhận được điện thoại của đám thuộc hạ, nói chuyện bên kia có động tĩnh.
Lúc Ôn Ngọc trở về trong nhà chết sống không mở cửa, anh nhân tiện về tới công ty, bận rộn cả đêm. Chỉ là những cái tư liệu này, là càng xem tâm càng trầm trọng.
"Bùi Dịch, cậu từng nghĩ qua chưa. Cậu khiêu khích hắn như vậy, sẽ bại lộ thân phận của mình." Tần Phong nói.
Ánh mắt Bùi Dịch hơi trầm xuống, suy nghĩ một hồi mới hạ giọng nói: " Hắn hiện tại có thể điều tra được chẳng qua thân phận của tôi là tổng giám đốc Xây dựng Tiệp Khắc. Nếu như vậy có thể thăm dò con bài chưa lật của hắn, nước cờ này là chúng ta thắng."
Anh dừng một chút, ngữ khí ngưng trọng lên: "Hiện tại chỉ sợ, con bài chưa lật của hắn so với chúng ta vẫn nhiều hơn."
"Tôi lo lắng chính là điểm ấy. Lúc trước nhận được tin tức, thế lực ở nước ngoài của hắn cũng không yếu. Cụ thể phía sau có bao nhiêu người, chúng ta hiện tại từ đầu không biết." Tần Phong thở dài.
Ở bên ngoài nhìn vào, Hỗ gia cùng Đoàn gia ở Bắc Kinh này thực lực tương xứng. Nhưng mà cũng chỉ có bọn họ xâm nhập điều tra Hỗ gia mới biết được, thực lực Hỗ gia đã sớm vượt xa so với Đoàn gia.
"Vài năm nay, nếu không phải Hỗ Sĩ Minh một mực thăm dò điều tra gốc gác của cậu vẫn chưa tra được, nếu không cũng sớm đã ra tay với Đoàn gia rồi." Tần Phong nói.
" Hắn ta thăm dò tôi, tôi thăm dò hắn ta. Xem ai duy trì lâu hơn." Bùi Dịch nói.
Hỗ Sĩ Minh là đối thủ mạnh mà Bùi Dịch ở trên thương trường gặp được có thể sánh ngang tầm với anh. Anh không thích loại đối thủ này, nắm bắt không ra tâm cơ.
"Nghe nói hắn gần đây cùng Hồng gia tiếp xúc rất nhiều, chúng ta có muốn đi lại hay không?" Tần Phong hỏi.
Bùi Dịch mím môi, tựa vào ghế sofa, nhàn nhạt nói: "Không cần. Hồng gia cùng hắn đã sớm là người trên một cái thuyền."
"Cái gì?" Tần Phong cả kinh.
Hồng gia ở Bắc Kinh này là một thế lực tồn tại đặc biệt, hắc bạch lưỡng đạo đều có. Nếu Hỗ Sĩ Minh cùng Hồng gia đã cùng chung chí hướng, như vậy Hỗ Sĩ Minh đã có hậu phương vững chắc chống lưng rồi.
Tần Phong đột nhiên nhớ tới một sự kiện, hỏi: "Lần đó Hỗ Sĩ Minh tự mình đi tham gia đấu thầu công trình gian khách kia, sau đó Hồng gia lại mời Thi Thi qua... Là bọn họ đã sớm kế hoạch?"
"Bọn họ muốn thăm dò tôi." Bùi Dịch biểu tình nhàn nhạt, giữa trán tàn khốc chớp lóe rồi biến mất.
Hồng gia cùng hắn đều muốn tiếp cận song phương, nhưng mà người nào cũng không thể mở miệng trước. Cho nên, Hồng gia lấy danh nghĩa mời Tô Thi Thi, khiến cho anh phải ra mặt.
"Vậy xem ra, Hỗ Sĩ Minh là thật để mắt đến Thi Thi rồi." Tần Phong trong mắt ngoan độc tàn ác chớp lóe rồi biến mất, "Ra tay với một cô gái, thật không xứng làm đàn ông!"
Hỗ Sĩ Minh mấy ngày gần đây quấn lấy Tô Thi Thi, hiển nhiên là nhằm về phía Bùi Dịch.
Bùi Dịch khóe miệng gợn lên quét xuống trào phúng tươi cười: "Hắn đã quá coi thường người phụ nữ của tôi."
Tần Phong khóe miệng rụt rụt. Người này ngữ khí thật là có nhiều tự hào!
"Nhưng mà, cậu hiện tại tính toán thế nào? Thi Thi cô bé này tôi hiểu rất rõ, mỗi lần đều có thể quậy lớn chuyện, cậu cũng nên kiềm chế một chút."
Bùi Dịch khóe miệng nhếch lên: "Tôi còn ngại mọi chuyện chưa đủ lớn!"
Muốn ồn ào, đương nhiên phải làm đến long trời lở đất! Đem nước triệt để quấy đục rồi!
"Hí..." Tần Phong nhịn không được run run một phen, "Cậu quả nhiên là cáo già, lại muốn phụ nữ đúng không?"
Bùi Dịch đột nhiên dời đi đề tài: "Tôi hôm nay muốn đi Yorkshire, gặp Đồng Đồng một phen."
"Cái gì?" Tần Phong sửng sốt một giây, bỗng nhiên hung tợn nói, "Bùi Dịch, cậu yêu thương người phụ nữ của mình cũng cần phải có giới hạn, thậm chí ngay cả em trai ruột của mình cũng lợi dụng!"
Hiện tại bọn người Hỗ Sĩ Minh ở trong bóng tối chú ý nhất cử nhất động của Bùi Dịch, anh một khi đi gặp Đoàn Tĩnh Đồng, như vậy chuyện Đoàn gia còn có người thừa kế nhỏ tuổi kia tự nhiên giấu diếm không được bao lâu.
"Tần thiếu, hiện tại có người coi chúng ta là thịt béo. Cậu trước tiên nên buông bỏ tình cảm cá nhân, quan tâm đến chuyện chính thì hơn." Bùi Dịch nói xong liền đứng lên, đi ra phía ngoài.
Đoàn Kế Hùng hiện tại là đang chờ anh đi?
"Này, cậu không có nhân tính vậy sao? Tôi chỉ là không cẩn thận nói cậu trước kia bên cạnh có rất nhiều phụ nữ, tôi có nói sai gì sao? Cậu lại để bụng như vậy!" Tần Phong ở phía sau hổn hển hô.
Vừa rồi rõ ràng nói chuyện tán gẫu vẫn còn rất tốt, hai người nói chuyện rất đồng lòng chung lý tưởng, tại sao cuối cùng thụ thương chính là anh!
Bùi Dịch không hề để ý đến anh nữa, mà là trực tiếp đi nhà chính.
Lúc anh đi đến nhà chính, Nhậm Tiếu Vi vừa lúc đi ra.
"Mẹ tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt sao?" Bùi Dịch nhìn thấy mắt bà vẻ mặt tiều tụy, chân mày cau lại.
"Tiểu Dịch?" Nhậm Tiếu Vi vừa thấy con trai lớn của mình, hốc mắt liền đỏ lên, "Tiểu Dịch, mẹ nên làm sao đây, ông ta không cho mẹ gặp Đồng Đồng."
Ánh mắt Bùi Dịch hơi trầm xuống: "Con đi tìm ông ta."
"Không, con không cần đi!" Nhậm Tiếu Vi khẩn trương nói.
Tui cũng biết sinh khí nhé. Cuối tuần u ám hà ???????
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.