Tôi ngồi vào sô pha, vỗ vỗ gối đầu, ôm lấy chăn vừa định nhắm mắt ngủ, bỗng cảm thấy là lạ, hình như tôi đã quên gì đó.
Đúng rồi, Majo bảo tôi trông chừng hắn.
Tôi ngồi dậy, hiện tại hắn đã lên tầng, mọi chuyện vẫn rất bình thường, làm gì mà muốn tôi trông chừng hắn.
Tôi nghĩ nghĩ, nhớ tới vài giọt máu trên bàn ăn kia, gãi gãi mái tóc hơi rối của mình, vậy cứ đi xem sao.
Đi đến cửa cầu thang, thấy mấy bậc thang bị hỏng nặng, chợt nghĩ đến gìđó, tôi lại quay lại phòng bếp, sau đó ôm bình cách nhiệt đi ra, thậtcẩn thận bước lên cầu thang lên tầng hai.
Đi tới trước củaphòng, loanh quanh vài vòng. Mới nhẹ nhàng vươn tay định mở cửa, muốn mở ra xem hắn có thành thật ngủ hay không.
Cửa mở, nhưng không phải tôi mở.
Hắn đứng trong bóng tối, trên gương mặt thanh tú không có một tia ủ rũ,ngay cả tròng mắt cũng sáng. Nhưng tôi có thể thấy được hắn rất thảlỏng, áo ngủ có họa tiết đóa hoa và động vật màu lam nhạt làm hắn thoạtnhìn như trẻ con. Áo ngủ của hai chúng tôi là một đôi, bởi vì mua bộ đôi sẽ rẻ hơn hai bộ khác nhau.
“Muốn uống canh gừng không?” Tôi xấu hổ cười cười, chột dạ vì thấy mình giống như trộm bị bắt được.
Hắn đưa tay ra “Có.”
Tôi đưa bình cách nhiệt cho hắn, trước cửa phòng nửa mở, tôi đứng ở ngoàicửa, hắn đứng ở trong cửa. Canh gừng ấm áp pha chút mật hoa ngọt, vịkhông tệ, hắn một hơi uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chrollo-em-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/3067988/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.