Ăn cơm chiều xong, tôi ngồi ở bên cửa sổ rất do dự, nên mở miệng như thếnào đây? Trộm liếc hắn đang biến sô pha thành núi sách, lại quay đầu âmthầm buồn rầu. Cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, nhưng nếu trực tiếp mởmiệng thì lại đả thương lòng tự trọng của người ta, nếu hắn thẹn quáthành giận thì tôi không ngăn nổi, nếu hắn bởi vì lời tôi nói mà khổ sởkhóc thì tôi thà chết còn hơn, tôi luôn rất sợ nước mắt, bởi vì tôikhông giỏi an ủi cho lắm.
“Nhưng mình không thể nuôi hắn cả đời, người có sỉ thì còn có cứu, nhưng là kẻ vô sỉ đương nhiên thì thôi xong rồi.” Tôi ôm đầu rền rĩ.
“Ồ, thì ra tôi là kẻ vô sỉ đương nhiên.”
Sau lưng, gió lạnh thổi vù vù, tôi cứng người chậm chạp quay đầu, nhìn thấy gương mặt hòa ái dễ gần, tôi nháy mắt mấy cái, “Vừa rồi tôi có nói cáigì à?”
“Có, phỏng chừng một nửa dân cư trong phố này đều nghe thấy.” Vì cô nói quá lớn.
Biến sắc, đầu óc bị trăm ý nghĩ đá ẩu vào nhau, luồng lửa trong ngực tôinháy mắt nóng lên, cuối cùng quyết định tiên hạ thủ vi cường. Lấy taybắt lấy cánh tay hắn, chân thành nhìn chăm chú vào hắn, “Lance, cho dùnơi này biến thành nhà cậu, nhưng cậu cũng phải đi kiếm phí sinh hoạtchứ.”
Đúng, tôi nuôi sống cậu, nhưng nếu cứ để tùy ý cậu thànhmọt sách thì về sau ra xã hội sẽ không yên, cho dù trông cậu da mỏngthịt mềm nhưng cũng không thể làm tiểu bạch kiểm chỉ biết chờ cơm chứ,người trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chrollo-em-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/3067966/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.