Tôi cầm một túi sáchto về triết lý văn học từ trong thư viện Esme đi ra, trời vẫn đang mưa,mát mẻ mà trong trẻo, người hát rong đàn violon ngồi bên cạnh bồn suốiphun giữa quảng trường thành phố, mặc áo mưa màu đen, bỏ mũ áo mưaxuống, tùy ý mưa thấm vào mái tóc rối hỗn độn, dòng nước chảy rơi xuốngđàn violon, tiếng đàn giao hòa cùng với tiếng mưa, hoa lệ mê ly truyềnkhắp nửa quảng trường khiến người đi đường không khỏi dừng chân nghe,tôi đã quen nghe xong một lúc mới đứng lên thả vài đồng tiền xu vào vỏđàn.
Khúc đàn vi-ô-lông tao nhã, tài hoa của một nhà nghệ thuật chân chính.
Tôi thích mưa tháng tư liên miên không dứt, bởi vì vào mùa này, sắc hoasinh mệnh bừng bừng, khi chậm rãi đi qua đường về nhà còn có thể nhìnngắm hoa leo bên tường, nhìn mà gương mặt nở đầy nụ cười.
Đi vàothế giới này đã ba năm, đã thành một người không lớn không nhỏ có thể tự lo cảđời, kiếp trước không thể đi học đầy đủ, không thể thân quen nhiều các bạn đồng lứa, kiếp này lại được trời cho cơ hội nên cực kỳ vuimừng, cứ việc những thứ học được ở trường không giống như kiếp trước, cứ việc có lúc cảm thấy rất đơn giản bởi việc ‘đến trường’ này trở thànhhành động máy móc với người trưởng thành như tôi, không có lúc nào làkhông thỏa mãn, tôi luôn nhớ rõ kiếp trước thầy giáo luôn dùng nhánh cây hoa xuân về hoa nở nói với chúng tôi, học tập là một chuyện xinh đẹpnhất. Cho nên trở về trường học là tâm nguyện nhiều năm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chrollo-em-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/3067938/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.