“Gâu! Gâu! Gâu!”
Sáng sớm tinh mơ, khi cửa nhà vẫn đóng chặt thì ngoài cổng đã xuất hiện một người một chó lôi kéo nhau ‘thắm thiết’, làm kinh động đến cả mấy đồng chí cún cách mấy căn nhà đằng xa.
“Cục cưng!” Lương Trọng Khanh dùng hết tất cả sức mạnh nội tại của mình an ủi em yêu đang hoảng loạn “Chỉ vài ngày rồi anh yêu sẽ đón bé về mà! Đừng nhõng nhẽo nữa!”
“Lăng ới! Ra nhận bé Elizabeth của tao nè!”
Elizabeth chính là tên con chó.
Tiếng la oai oái có lơ cũng chẳng lơ được. Đoàn Thính Lăng với cái mặt nhíu lại thành một cục quơ tay loạn xạ một hồi liền giả vờ điếc rồi co lại một cục, cả thân thể đều toát ra hơi thở đầy kháng cự không muốn tỉnh ngủ. Vu Dục Tân trùm chăn kín bưng ở một bên nhìn hành động này thì cảm thấy rất đáng yêu.
Hắn vốn thường chạy bộ nên thức rất sớm, nên mấy bữa nay tuy không tập thể dục thì vẫn theo thói quen mà dậy như thường. Ngủ thì cũng chẳng ngủ lại được thế nên cứ vậy mà im lặng nhìn nhìn người kế bên không biết chán. Lúc này, khi nghe tiếng kêu chói tai làm cậu bạn bực mình, hắn nhanh chóng bò khỏi chăn rồi vén mùng đi ra ngoài định bụng xử đẹp người đã đánh thức ‘cục vàng’ nhà hắn.
Lương Trọng Khanh rên rỉ trước cổng đến khi cửa gấp bên trong mở ra mới nín lại, nhưng thấy người bước ra thì ngạc nhiên: “Sao mày ở đây? Thằng Lăng đâu?”
Mặt Vu Dục Tân trầm như mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chop-nhoang/3455232/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.