Ánh đèn vàng chiếu sáng mọi góc phố, các hàng quán ven đường không đâu là không có người. Nhóm học sinh đi chơi có, nhóm nhậu nhẹt có, muôn hình vạn trạng các hoạt động về đêm. Càng tối nhiệt độ càng thấp, Vu Dục Tân ngồi phía sau nhưng chỉ vừa chạy một chốc tay đã lạnh cứng. Hắn đút tay vào túi áo, ngước mắt nhìn bóng lưng người lái, bỗng hỏi.
“Lạnh không?”
Đoàn Thính Lăng lập tức đáp: “Không, tôi thấy mát đó chứ.”
Cậu điêu luyện lách qua chú chó đang nằm lăn lộn: “Nếu không có ông tôi còn định đi dọc bờ sông hóng gió nữa đấy.”
Hóng gió Đông Bắc?
Hắn quyết định ngậm miệng, không nói chuyện với tên liều này nữa.
Thấy bầu không khí khá bình yên cậu liền đề cập đến một chuyện: “Thằng Khanh chắc sẽ không bỏ qua cho ông đâu.”
Vu Dục Tân nhíu mày: “Ai?”
“Lương Trọng Khanh, tên đô con suýt nữa tẩn ông đó.”
Thằng này đã đắc tội người ta mà còn không ráng nhớ tên nữa chứ.
Cậu buồn cười, đưa ra lời khuyên: “Tôi cảm thấy hai thằng mà solo là chắc kèo thắng thua rồi, thôi thì cố gắng mà chân thành tạ lỗi đi. Nó hình như cũng dễ nói chuyện lắm, có gì tôi sụp pót cho.”
Vu Dục Tân nhớ lại, tên này vừa gặp tên kia khoảng chừng... vài tiếng trước.
Vậy mà thân thiết đến mức độ có thể nói giúp cho hắn rồi sao?
Cũng phải, cậu thậm chí còn rủ rê cả hắn được thì chuyện quái gì không thể xảy ra chứ.
Không nghe được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chop-nhoang/3414671/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.