Hạt mưa nặng nề rơi xuống, chẳng bao lâu đã rửa ráy khắp mọi nẻo đường. Đoàn Thính Lăng ngồi trên bậc cửa cùng với Đoàn Vũ Thư rúc trong lòng cậu ngắm nhìn màn mưa trắng xóa ngoài kia.
Đoàn Vũ Thư rùng mình, nắm áo khoác của ông anh mình khép kín lại, yếu ớt cất tiếng: “Anh hai, còn kẹo không?”
Cậu thò tay vào cặp móc thêm vài viên nữa đưa cô bé, ngán ngẩm than vãn: “Ổng bả làm gì không biết, đứa con gái rượu của mình cũng không nhớ mà đón.”
Đoàn Thính Lăng nhịp nhịp chân, cất giọng sầu đời: “Mưa hôm nay lạnh như lòng người vậy~”
“Tôi cô độc giữa cơn giông oanh liệt, chỉ riêng người là ở bên tôi thôi~”
Đoàn Vũ Thư vỗ tay ‘bạch bạch': “Hay quá!!!”
Cậu phụt cười, ôm cô bé lắc lư: “Trú mưa dưới mái hiên~ Sấm chớp rạch trời~ Định mệnh là đây~”
“Trời mưa tầm tã tan đi phút chốc”
“Người ấy và tôi đã nghe giọng nhau~”
"Lúc này cậu cảm thấy gì..."
“Rầm!”
Đoàn Vũ Thư lớn tiếng hét lên “Đói!”
“Ê! Ê! Mấy đứa!”
Cả hai quay về sau có tiếng phát ra. Một ông chú trung niên ngồi trên ghế trong phòng bảo vệ tay quơ quơ cây dù, cười ‘ha hả': “Mày hát mà chú muốn sầu theo luôn ấy!”
“Nè! Chú mày chỉ có cây dù này thôi, mang theo mà kiếm gì ăn đi.” Ông lại chỉ chỉ chiếc xe đạp đang gác vách tường “Để chú giữ cho, bữa nào lấy cũng được.”
Đoàn Thính Lăng vui vẻ cười ‘he he' đến nhận dù bằng hai tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chop-nhoang/3414668/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.