Giọng nói trong trẻo gọi mẹ bất giác khiến trái tim Dương Cầm đau nhói, vừa trở nên kích động cô lập tức quay người lại một lớn một nhỏ nhìn nhau nhưng cảm xúc của cả hai lẫn lộn phức tạp.
Hai chân Dương Cầm nặng như chì muốn bước cũng trở nên khó khăn, người đang đứng trước mặt cô là một cậu bé có dáng người cao cao khuôn mặt lộ vẻ điển trai đang nhìn cô bằng ánh mắt rưng rưng, vâng thằng bé chính là con trai của cô tiểu Ân.
- Mẹ
Tiếng gọi mẹ một lần nữa vang lên khiến lòng Dương Cầm không chịu được nữa muốn chạy về phía con trai nhưng bị Vương Hàn níu kéo lại rồi lắc đầu, nhưng cô không quan tâm anh ta dùng lực hất mạnh tay anh ta ra chạy đến ôm lấy con trai.
Có trời mới biết cô đã nhớ con trai đến muốn phát điên lên vậy, Dương Cầm ôm chặt con trai và bật khóc nức nghẹn lên cô vừa ôm vừa hít hà mùi hương thơm trên người con trai, thơm thật là mùi của con trai cô đây sao.
- Mẹ ơi, cuối cùng con cũng gặp được mẹ…được ôm mẹ rồi, và con nhớ mẹ rất nhiều lắm…ngày nào cũng nằm mơ thấy mẹ ôm vào lòng nhưng lại chẳng nhớ rõ mặt của mẹ trong mơ…
Từng câu từng chữ của cậu như hàng ngàn đâm xuyên trái tim cô vậy, làm sao có thể vơi đi nỗi nhớ nhung này trong khi suốt 6 năm cô không ngày nào không nhớ con, lúc nào cũng xem đi xem lại hình ảnh con trai từ lúc mới sinh.
Giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chop-nhoang-hon-nhan-lieu-hai-ta-yeu-nhau-la-that-/3495486/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.