Trong lúc mọi người không để ý đến, Dương lão gia cứ nhìn cô chăm chăm vừa có cảm xúc kỳ lạ như kiểu lâng lâng không hiểu lý do gì, sau khi mọi người nhìn thấy tình hình của Trịnh Mạt đã ổn định thì ra về còn để cho cô nghỉ ngơi nữa, trước khi đi Dương lão gia còn cố tình nán lại để nhìn cô một chút rồi rời đi ngay.
Bạc Phong Dực cũng nhanh chóng bế cô lên giường nằm nghỉ ngơi, cẩn thận đắp chăn cho cô vì thời tiết hôm nay khá lạnh:
- Em nghỉ ngơi đi nhé, anh ra ngoài một chút phải xử lý một chút chuyện
- Dạ em biết rồi
Trịnh Mạt gật đầu rồi lim dim nhắm nghiền mắt mà ngủ, hắn yêu thương hôn nhẹ lên trán cô rồi mới cẩn thận rời đi. Giờ đây ánh mắt hắn trở nên hung tàn, hắn sẽ không tha cho kẻ dám đụng đến vợ của hắn nghĩ đến hắn yêu thương cô bao nhiêu đến mức không nỡ mắng nâng niu như bảo vật vậy mà bọn họ nỡ đánh ra tay với cô.
Nhưng trước khi đi, hắn đi đến phòng bếp dặn dò mấy người làm nấu một số món dinh dưỡng cho Trịnh Mạt còn phải dặn đi dặn lại cho đến khi yên tâm mới rời đi, đối với hắn Trịnh Mạt đã là một nửa mạng sống của hắn rồi.
Đến tận bảy giờ tối Bạc Phong Dực mới trở về nhà, hắn không vội lên lầu mà đi đến hỏi người hầu.
- Phu nhân tỉnh dậy chưa?
- Dạ cô ấy tỉnh dậy rồi ạ, chúng tôi có kêu dùng bữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chop-nhoang-hon-nhan-lieu-hai-ta-yeu-nhau-la-that-/3495466/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.