Dần dần Trịnh Mạt cũng chấp nhận quên hết quá khứ về Bạc Khuynh Thành mặc dù anh ấy có quên cô hay không, nhưng một điều khá buồn vừa vui lẫn lộn là cô đã vô tình rung động với Bạc Phong Dực trong một năm song chung với nhau, nghe cũng khá buồn cười nhưng điều đó rõ ràng là sự thật.
Mặc dù Bạc Phong Dực luôn lúc nào cũng lạnh nhạt cau mày với cô nhưng cô lại rất bình thường bởi vì suốt một năm cô cũng chứng kiến điều đó, tình cảm này có lẽ là cô nên giữ trong lòng.
Trịnh Mạt ngồi uống ly trà nóng ánh mắt hơi mơ hồ nhìn về xa xăm, bỗng nở nụ cười nhạt trên môi hồng. Thật trớ trêu thay, trước đó người cô yêu là Bạc Khuynh Thành nhưng có lẽ anh ấy và cô có duyên nhưng không có phận, người mà gắn bó với cô lại là em trai anh ấy chính là Bạc Phong Dực cũng là người đàn ông mà cô lúc đầu ghét cay ghét đắng nhưng lại vô tình rung động với hắn yêu hắn, bản thân cô như vậy có biết đúng hay sai và hữu duyên hay nghiệt duyên.
Nhưng hiện tại cô đã có thể bỏ quên quá khứ và chấp nhận một cuộc tình mới, chỉ lo sợ người ấy không thể buông bỏ được, mà chuyện giữa cô và Bạc Khuynh Thành không một ai biết được chỉ có hai người mới biết.
Cô ngồi bần thần như vậy mà không biết Bạc Phong Dực về từ lúc nào, hắn cũng im lặng quan sát nhìn cô một năm bên nhau không quá ngắn cũng không quá dài nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chop-nhoang-hon-nhan-lieu-hai-ta-yeu-nhau-la-that-/3495447/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.