Người ta không thể lấy cái sai này để chữa vào cái sai khác.
Tiếng quạt trần vo ve trên đầu cùng cái nắng chói gắt của mùa hạ khiến cho bầu không khí lớp học vào tiết cuối cùng có chút mỏi mệt mơ hồ.
Lý Tỉnh Quân thật sự rất muốn gục xuống ngủ, nhưng hắn không ngủ nổi. Hiện tại hắn đang phải viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ. Một câu: "Em xin hứa từ nay sẽ nghiêm chỉnh học hành" này không biết đã xiên xiên vẹo vẹo lặp lại đến bao nhiêu lần.
Lý Tinh Quân mơ màng giật giật mí mắt, sao cảnh này quen thế nhỉ, như là hồi còn đi học.
Hắn đang ngồi chép phạt, tại sao nhỉ? Lí do gì thì hắn cũng không nhớ rõ lắm, nhưng tại sao hắn lại chỉnh đốn nghiêm túc đến mức không bẻ quách cây bút trong tay mà còn ngoan ngoãn kháng cự cơn buồn ngủ để viết mấy dòng hối lỗi vớ vẩn này?
"Trò chép xong chưa?"
Một giọng nói trầm trầm, đầy từ tính mà cũng thật nghiêm nghị, lạnh lùng khẽ vang lên bên cạnh. Người nói đứng ngay bên cạnh hắn.
Thật quen. Nhưng đầu đau quá, mắt cũng buồn ngủ, không nhớ ra nổi.
Bàn tay thon dài trắng xanh nhưng hữu lực, trông rõ từng khớp xương tinh tế mà cao ngạo, hững hờ cầm lấy cái bút, gõ gõ lên mặt bàn của hắn, lôi kéo sự chú ý từ đứa trẻ bất tuân.
Tiếng quạt vo vo trên đầu, hắn cảm nhận được giọt hôi chảy dọc gáy, thấm ướt từng chân tóc cạo sát da đầu của mình. Từ trên xuống dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chop-mat-nhat-trieu-anh-sao-roi/2733282/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.