An Vy và Đình Phong lựa chọn án binh bất động, nhưng bởi vì An Vy không giỏi che giấu cảm xúc của mình nên bây giờ cô rất hiếm khi về nhà chồng ăn cơm, luôn kiếm cớ bận rộn này nọ.
Ngay cả khi tảo mộ gia đình cô cũng không xuất hiện mà lựa chọn về quê viếng ông ngoại của mình trước. Lê Minh Lan vốn chẳng yêu quý gì cô, sau khi An Vy rũ bùn đứng lên bà ta nhìn cô càng gai mắt, giờ càng có cớ đay nghiến cô:
- Ông nhìn xem đứa con dâu quý hoá mà ông đã chọn đi. Năm ngoái Đình Phong còn ngồi xe lăn, nó phải chăm sóc thằng bé không nói làm gì, nhưng giờ hai chân thằng bé lành lặn rồi nó cũng không đến mà về quê là có ý gì? Nó chưa nghe câu lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó à?
Lâm Đình Văn vừa nhổ mấy cây cỏ mọc xung quanh mộ vừa điềm nhiên đáp:
- Ông bà ngoại nuôi con bé từ nhỏ, năm ngoái ông ngoại mất con bé cũng vì con trai mình mà đâu về chịu tang được. Bà thông cảm cho nó chút đi.
Chuyện An Vy từng bị nuôi ở quê đến năm mười ba tuổi mới được đón về nhà mẹ ruột bà Lan cũng nghe kể qua nên giờ chỉ hừ lạnh:
- Ở quê có khác, chẳng trách chẳng có quy củ gì cả. Có đứa con dâu như này đúng là mất mặt nhà họ Lâm.
Đối với sự tranh cãi của bọn họ, Đình Phong giống như không nghe thấy, nhưng khi nghe bà Lan nói vợ mình, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-mau-ho-gia/2496868/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.