Tôi thật muốn điên rồi, nhất định ông ta biết cái gì đó mới gọi điện thoại thông báo cho tôi nhưng sao ông ta lại vẫn điên? Không phải Tô Mộc nói ông ta là người được Chúa che chở, sẽ tự bình phục sao?
Quả thực tôi không thể làm gì khác hơn là kêu gào gọi Giao tiên mấy câu, hỏi ông ta có thể nghĩ cách tìm địa chỉ của mục sư Black cho tôi không, chuyện Tô Mộc có thể khiến mục sư Black sợ như vậy nhất định có vấn đề. Khi vấn đề này không được rõ ràng thì tôi kết hôn với Tô Mộc sẽ luôn có cảm giác không an toàn.
Lần này Giao tiên đáp lại tôi ngay, nói bây giờ ông ta đang ăn cơm, bảo tôi chờ một lát nửa giờ sau ông ta sẽ liên lạc lại.
Trong lòng ngóng Giao tiên nên tôi cũng không có tâm tư gì cùng Tô Mộc đi ra ngoài chơi, nói thân thể tôi có chút khó chịu muốn ở lại khách sạn nghỉ ngơi một chút.
“Thân thể không thoải mái? Em khó chịu chỗ nào?” Tô Mộc nghe vậy liền có chút lo lắng, càng sắp đến thời điểm kết hôn thì anh ấy càng lo lắng, thật giống như chỉ cần một ngọn gió heo may cũng có thể khiến tôi nộp mạng vậy.
Tôi còn chưa từng thấy anh ấy bồn chồn như vậy, cảm thấy có chút khôi hài, liền dứt khoát nhân cơ hội than nhức đầu đau bụng này tận lực nói nghiêm trọng hơn một ít để hưởng thụ sự chăm sóc của Tô Mộc.
Thực lực của anh ấy bây giờ không cao như trước kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056463/chuong-365-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.