Cũng may mặc dù tôi đang rất khổ sở nhưng yêu khí không tiết ra ngoài. Cho dù như vậy tôi vẫn không dám tùy tiện đến gần Tô Mộc, sợ chút yêu khí còn lưu lại vừa rồi sẽ làm anh ấy bị thương, chỉ có thể đứng cách xa xa hỏi: “Cuộc sống của anh lúc này thế nào?”
Tôi vốn là muốn hỏi Tô Mộc rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tại sao lại đột nhiên yếu ớt thành như vậy, trông anh ấy bây giờ đừng nói là lệ quỷ, mà ngay cả cấp bậc ác quỷ cũng không thể tới.
Nhưng với tính cách của Tô Mộc, anh ấy không muốn để cho tôi biết chuyện thì cho dù tôi hỏi thẳng anh ấy cũng sẽ không nói cho tôi. Huống chi anh ấy luôn giữ mặt mũi, nhất là ở trước mặt tôi, bây giờ anh ấy chán nản như vậy e rằng để tôi nhìn thấy cũng là vạn bất đắc dĩ.
Cho nên tôi chỉ có thể nói một câu chung chung không đau không nhột như vậy.
“Tốt vô cùng.” Tô Mộc nói.
Khi nói anh ấy khẽ mỉm cười giống như thật sự mọi chuyện đều ổn vậy.
Nước mắt tôi kìm nén đến giờ phút này rốt cuộc không còn nhịn được, trào ra lăn xuống. Anh ấy cười ưa nhìn như vậy, giống như là điều đẹp nhất trên thế gian này, chỉ cần có thể thấy anh ấy cười thì để tôi bị hồn phi phách tán cũng đáng.
Trong lúc nhất thời tôi cùng Tô Mộc ai cũng không nói gì, tôi chỉ đứng lại chỗ rơi lệ trong yên lặng, đau lòng, nhưng nhiều hơn chính là yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056417/chuong-350-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.