“Nói nhảm ít thôi, rốt cuộc ông có tiền cổ hay không?” Trong lòng tôi gấp gáp muốn chết, thấy lão Cửu đã nhớ được tôi còn muốn tám chuyện tôi liền ngắt lời ông ta.
Ông ta bị chặn lời cũng thấy được tôi đang gấp gáp, cười hềnh hệch nói: “Có, a không phải, không có. Thật ra thì tôi không có nhưng trong thôn chúng tôi có nhà có, cô muốn gấp như vậy thì tôi sẽ đưa cô tới nhà đó lấy, có điều tôi phải nói trước, đồng tiền hắn cất giữ là đồ cổ, giá cả có thể không dễ chịu…”
“Dễ chịu hay không dễ chịu cũng phải chờ xem lần này các người có sống sót được hay không rồi hãy nói.” Tôi tức giận nói.
Trước kia tôi đã có ấn tượng rất kém với lão Cửu này, bây giờ hắn còn giở trò khiến tôi liền có tâm tư muốn đánh người.
Lão Cửu bị tôi mắng mấy câu, mặt hiện lên vẻ lúng túng, cười xòa mấy tiếng rồi đưa nhanh tôi đi tới nhà của trưởng thôn.
Khi chạy đến thì trưởng thôn không có có ở nhà, chỉ có cháu trai khoảng bảy tám tuổi của ông ta.
Tôi cũng không thể chờ trưởng thôn trở lại, trực tiếp chạy vào trong nhà trưởng thôn tìm kiếm.
“A, sao cô chưa được người khác đồng ý đã lục lọi như vậy, nếu mất cái gì thì cô phải bồi thường.” Lão cửu cả kinh nói, có điều mặc dù miệng lão nói như vậy nhưng không có chút gì muốn ngăn cản tôi, còn đi theo tôi lục tìm.
Chẳng qua rõ ràng hắn không phải đang lục soát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056341/chuong-325-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.